Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1503

“Đừng lo lắng, để vi sư nhìn xem.”
Hai thiếu nữ và một lão đầu châu đầu vào quan sát quả trứng.
Rắc !
Lần này tiếng nứt vang lên rất rõ ràng khiến ba người sững sờ. Vết nứt trông như mai rùa, chằng chịt đầy vỏ trứng.
“A… đồ nhi hiểu rồi, nó sắp nở!” Tiểu Diên Nhi bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lục Châu nhướng mày.
Lạ nha, hắn tận mắt thấy Hỏa Phượng đẻ trứng, làm gì có quả trứng nào vừa đẻ xong đã nở, quá phi lý.
Chỉ có một khả năng, Hỏa Phượng đã sớm đẻ trứng, nhưng vì muốn bảo vệ trứng, sợ hiện tượng mất cân bằng làm xáo trộn kế hoạch của nó, bèn bất đắc dĩ từ bỏ quả trứng, dẫn dụ cân bằng giả rời đi.
Cho nên trước lúc chia tay, Hỏa Phượng cô cô chi chi là muốn nhờ lão phu chiếu cố con của nó?
Lục Châu vén tay áo lên, đánh ra một đoá liên hoa ẩn chứa lực lượng Thiên Tướng bao trùm lấy quả trứng.
Quả trứng lập tức hấp thu năng lượng sinh cơ nồng đậm. Lát sau…
Rắc !
Quả trứng càng nứt ra nhiều hơn.
Ngươi còn nứt nữa, lão phu cũng nứt theo ngươi mất.
Nhìn xu thế này, hẳn là nó sắp nở thật rồi. Mang một quả trứng sắp nở đi khắp nơi không tiện, thôi thì giúp nó nở ra luôn vậy.
Lục Châu đánh ra từng đoá liên hoa, quả trứng ngoan ngoãn hấp thu toàn bộ. Khoảng một canh giờ sau.
Rắc !
Phần vỏ trên nóc quả trứng bị đội lên, một con chim nhỏ màu đỏ rực trông như gà con xuất hiện trước mắt ba người.
“Hoả kê?” Tiểu Diên Nhi thốt lên.
“Là Hỏa Phượng.” Lục Châu sửa lời nàng.
Tiểu Hỏa Phượng bé xíu toàn thân đỏ rực, chỉ có cái đuôi là màu xanh, trông đẹp hơn gà con nhiều. Nó bước đi một bước đã ngã lăn ra đất, miệng kêu chíp chíp.
“Ha ha… tiểu gia hoả.” Tiểu Diên Nhi vươn tay ra, tò mò chào hỏi nó.
Hỏa Phượng dùng cánh chống xuống mặt đất để đứng lên, rồi lại ngã xuống. Nó thử đến mấy lần, rốt cuộc mới đứng vững.
Nó ngẩng đầu nhìn lên thế giới bên ngoài. Sau đó đột ngột giương cánh kêu chíp chíp, vội vàng chạy tới chỗ Tiểu Diên Nhi.
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, toàn thân bay lên lơ lửng giữa không trung, chột dạ nói:
“Ê ê, ta đâu có hại ngươi đâu!”
Hỏa Phượng giang cánh muốn bay lên theo. Không thể không nói, năng lực thích ứng của hung thú rất mạnh, chỉ chưa tới một khắc đồng hồ mà nó đã đi lại vững vàng, không còn ngã trái ngã phải như trước.
Hỏa Phượng vỗ cánh, vừa bay lên được một mét đã cắm đầu rơi xuống.
“Sư phụ, làm sao bây giờ?” Tiểu Diên Nhi nhìn Hỏa Phượng lại cố gắng vỗ cánh bay lên rồi té xuống, ấp úng hỏi.
Lục Châu cũng không biết nên phán đoán thế nào, chỉ có thể tiếp tục quan sát. Nhưng hắn lại không có nhiều thời gian rảnh, bèn nói:
“Diên Nhi, ngươi trông chừng nó, nếu có dị biến thì báo cho vi sư.”
“A?”
Tiểu Diên Nhi nhìn con Hỏa Phượng lảo đảo bay lên, há hốc mồm nói: “Chăm sóc nó?”
“Đó là hậu duệ của thánh thú Hỏa Phượng.”
Nhớ lại cảnh tượng Hỏa Phượng oai phong hùng vĩ, Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt hỏi: “Về sau nó cũng sẽ trở thành thánh thú sao?”
“Có lẽ vậy.” Lục Châu cũng không rõ.
Suy cho cùng không phải cứ là loài hung thú đó thì đều có thể thành thánh. Chỉ có thể nói gien của nó tốt hơn những con hung thú khác nhiều, có tỷ lệ thành thánh cao hơn.
Tiểu Diên Nhi mỉm cười, xung phong nhận việc: “Vậy đồ nhi sẽ chăm sóc nó!”
Lục Châu gật đầu: “Hiện tại nó vẫn còn đang trong thời kỳ ấu thú, hình dáng của nó quá đặc thù, ngươi hãy nghĩ cách ẩn tàng cho nó.”
Tiểu Diên Nhi nghĩ ngợi rồi đáp: “Chuyện này dễ ẹc, đồ nhi biết rồi.”
“Vậy lui xuống đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bay về phía Hỏa Phượng, tóm lấy nó xách lên. Hỏa Phượng giãy giụa kêu chíp chíp.
Hải Loa câm nín.
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Sư muội, muội thông hiểu thú ngữ, có biết nó đang nói gì không?”
Hải Loa lắc đầu biểu thị không biết.
Tiểu Diên Nhi tóm cánh nó nói: “Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, đừng sợ nha.”
Hai người mang theo tiểu Hỏa Phượng rời đi.
Lục Châu bay trở về ngọn cây cổ thụ, phát hiện Mệnh Cách Chi Tâm đã chìm hẳn vào trong khu vực Mệnh Cách, thuận lợi tiến vào giai đoạn hai: hấp thu thọ mệnh.
Quá trình khai Mệnh Cách thuận lợi hơn hắn mong đợi.
Cùng lúc đó, bên ngoài cung điện bạch sắc.
Lam Hi Hoà ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm như có điều suy nghĩ.
Lát sau, một nữ hầu đi tới, khom người nói: “Chủ nhân, bên phía Thánh Điện nói hiện tượng mất cân bằng đã tăng thêm một bậc, bí ẩn chi địa rơi vào trạng thái hỗn loạn.”
“Có phát hiện ra điều gì bất thường không?”
“Bí ẩn chi địa quá lớn, người của Thánh Điện chưa tìm ra.” Nữ hầu nói.
Lam Hi Hoà thở dài một tiếng. Thiên hạ đại loạn, muốn thu thập tin tức đã khó nay lại càng khó.
Năm ngày sau.
Rắc.
Lục Châu mở mắt, cảm thấy trong đan điền khí hải truyền đến lực lượng mênh mông. Khu vực Mệnh Cách trên Mệnh Cung loé ra quang mang, liên toạ đã lớn thêm một vòng.
Lục Châu gọi ra Tinh Bàn, mười đạo Mệnh Cách theo thứ tự phát sáng. Chói mắt nhất vẫn là Mệnh Cách Chi Tâm của Lục Ngô.
Lục Châu hài lòng thu hồi Tinh Bàn đáp xuống đất, lệnh cho tất cả mọi người tập hợp.
Trừ Minh Thế Nhân không thể trở về, những người khác rất nhanh đã tụ tập tại gốc cổ thụ.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa mang theo tiểu Hỏa Phượng đứng ở hàng đầu tiên. Tiểu Hỏa Phượng trông hoàn toàn khác trước, đuôi nó bị cột lại thành một chùm, lông trên thân đã nhuộm thành màu khác.
Lục Châu cau mày nói: “Đây là Hỏa Phượng?”
“Sư phụ, làm như vậy thì không ai có thể nhận ra nó nữa!” Tiểu Diên Nhi nói.
Đám người Ma Thiên Các đã cạn lời với nàng từ lâu. Nếu không phải đã biết đây là Hỏa Phượng thì ai cũng sẽ cho rằng nó chỉ là một con gà phổ thông mà thôi.
Mấy ngày nay đám người từ kinh ngạc chuyển sang tiếp nhận, sau đó là ngưỡng mộ muốn chết. Tương lai tiểu Hỏa Phượng chắc chắn sẽ cường đại không kém gì Lục Ngô, thế nên mọi người đều lý giải được cách làm của Tiểu Diên Nhi.
Lục Châu nói: “Chuyện của Hỏa Phượng phải giữ bí mật. Nếu dám tiết lộ, bản toạ quyết không khoan dung.”
Đám người khom người.
Đúng lúc này, bốn huynh đệ Khổng Văn đi tới trước mặt Lục Châu, quỳ xuống nói: “Lão tiên sinh, ta có một việc muốn thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận