Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 586

Ngày hôm sau.
Trong phòng nghị sự ở Thái Hư Học Cung.
“Ma Thiên Các khinh người quá đáng! Trên tế thiên đài giết hơn trăm đệ tử của chúng ta, tại Bồng Lai đảo lại giết thêm trăm đệ tử nữa. Tưởng Nhân Nghĩa, Tưởng Lễ Trí và Viên Trùng đều chiến tử, Thái Hư Kính cũng bị cướp đi! Thù này không báo khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta!” Chưởng môn Tiêu Sơn giận dữ nói.
“Đúng vậy, Ma Thiên Các thật là quá phận, tổ sư gia, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.”
Lúc này, một vị trưởng lão dội cho bọn họ một gáo nước lạnh.
“Cơ Thiên Đạo có tu vi cửu diệp… Ngươi định báo thù như thế nào?”
Đám người sửng sốt. Lúc nãy hô đánh hô giết thì giọng ai cũng lớn, vừa nghe hỏi xong thì lại im thin thít.
Lận Tín ngồi trên ghế chủ toạ cau mày nói:
“Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục! Thái Hư Học Cung luôn giao hảo với Thần Đô, từ trước tới nay không thoả hiệp với đám bàng môn tà đạo. Nếu có thể mời hoàng thất Thần Đô xuất thủ, sử dụng Thập Tuyệt Trận bày ra thiên la địa võng thì ta tin có thể bắt được cửu diệp.”
“Đúng vậy, Cơ lão ma vốn không xem chúng ta ra gì! Hơn nữa… Bệ hạ liên tục đột phá, có thể sẽ trở thành vị cửu diệp kế tiếp. Đến lúc đó ta xem hắn còn phách lối được nữa hay không!”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của một tên đệ tử: “Cấp báo! Thần Đô gửi phi thư.”
“Phi thư từ Thần Đô? Là ai gửi?”
Tên đệ tử mở thư ra, đáp: “Hình… hình như là Ma Thiên Các.”
“Đọc đi!”
Tên đệ tử đọc lướt nội dung trên thư, vẻ mặt trở nên đặc sắc.
Chưởng môn Tiêu Sơn cau mày nói: “Bảo ngươi đọc sao còn không mau đọc?”
Tên đệ tử nuốt nước miếng, bắt đầu nhỏ giọng đọc:
“Bản toạ là đương kim thiên hạ đệ nhất cửu diệp, chủ nhân Ma Thiên Các, sư phụ của cửu đại đệ tử, các ngươi có sợ hay không? Bản toạ hạn cho tổ sư gia Thái Hư Học Cung Lận Tín trong vòng bảy ngày phải cho Ma Thiên Các một lời giải thích. Nếu không… bản toạ giết cả nhà ngươi! Ha ha ha…”
Đám người mờ mịt nhìn tên đệ tử. Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc.
Đây thật sự là lời của tổ sư gia Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo? Ngươi có chắc không phải là một tên ba láp ba xàm nào đó giả mạo hắn đấy chứ?
Hoài nghi thì hoài nghi nhưng không ai dám nói ra.
Ầm! Lận Tín đập tay xuống bàn. Cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy.
“Ỷ mình là cửu diệp, đi khắp nơi ức hiếp người khác… Lão phu không tin khắp thiên hạ này không ai trị được hắn!”
Vừa nói dứt lời, chưởng môn Tiêu Sơn ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên nói với Lận Tín:
“Tổ sư gia… hay là ngài… đi thỉnh tội đi.”
“Hử?” Lận Tín trừng mắt.
Các trưởng lão khác lần lượt đứng lên, khom người với Lận Tín.
“Tổ sư gia, Thái Hư Học Cung có được như ngày hôm nay thật không dễ. Chúng ta trêu chọc Ma Thiên Các không nổi đâu!”
“Đúng vậy, ma đầu Ma Thiên Các giết người không gớm tay, thập đại danh môn đều không có kết cục tốt. Thái Hư Học Cung khó khăn lắm mới được như ngày hôm nay, không thể bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát!”
“Đợi đến khi có người đột phá cửu diệp, Thái Hư Học Cung nhất định sẽ trả lại hắn sỉ nhục ngày hôm nay. Nhưng trước đó…”
Gương mặt già của Lận Tín khẽ run rẩy, mí mắt giật giật.
Vừa rồi đám người này còn lòng đầy căm phẫn chửi mắng Ma Thiên Các, không để cửu diệp vào mắt này nọ.
Hoá ra… con mẹ nó đều là giả vờ?
Ánh mắt Lận Tín trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn đám người.
“Lão phu thà chết chứ không chịu khuất phục! Ngày mai lão phu sẽ đến Thần Đô, xem xem ai làm được gì lão phu!”
Cùng lúc đó, việc tổ sư gia Ma Thiên Các dùng tay không nâng Huyền Không đảo đã trở thành huyền thoại, nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Trong một tửu lâu ở Dự Châu Thành.
“Huynh đài, thật xin lỗi, có thể kể lại ta nghe việc tổ sư gia Ma Thiên Các dùng tay nâng Huyền Không đảo không?”
Một thanh bào kiếm khách mỉm cười nói với tu hành giả ngồi đối diện mình.
“Các hạ muốn nghe, vậy ta sẽ kể…”
Tu hành giả kia mỉm cười, tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi thẳng người, bắt đầu kể:
“Bồng Lai Môn luôn rất ít qua lại với ngoại giới, thứ có thể khiến Bồng Lai Môn đứng vững trong tu hành giới chính là trận pháp bao trùm năm hòn đảo. Chẳng biết tại sao, trận pháp của bọn họ lại xuất hiện trục trặc. Huyền Không đảo là hòn đảo hạch tâm của Bồng Lai, đảo này dài trăm trượng, trọng lượng không thể đo lường. Dùng trận pháp cường đại mới có thể khiến nó lơ lửng giữa thiên không… Nếu hòn đảo này chìm xuống đáy biển, bốn hòn đảo xung quanh nó cũng sẽ chìm theo.”
Nói tới đây, hắn phát hiện những người xung quanh cũng đang chú ý lắng nghe, bèn cười cười nói tiếp:
“Đáng tiếc Bồng Lai Môn không có minh hữu, đảo chủ Hoàng Thời Tiết là cường giả bát diệp đã mời các phương đến hỗ trợ, không ngờ đều là loại người lòng lang dạ thú chỉ muốn nhân lúc cháy nhà mà ra hôi của. Bọn hắn chỉ ước gì Huyền Không đảo chìm xuống thật nhanh. Cơ lão ma chính là một người trong số đó.”
“Khi Huyền Không đảo chìm xuống, bốn đảo đại loạn, Hoàng Thời Tiết lại trùng hợp không có mặt trên đảo.”
“Tổ sư gia Ma Thiên Các lấy tư thái của cửu diệp dùng một chiêu đánh giết Tưởng Lễ Trí của Thái Hư Học Cung, lấy lực lượng kinh thiên nâng Huyền Không đảo lên cao trăm mét so với mặt biển, chấn nhiếp chúng sinh, đoạt Thái Hư Kính, độc chiếm Bồng Lai Thiên Thư.”
Đám người trong tửu lâu xôn xao hẳn lên. Không ít người đã nghe câu chuyện này mấy lần nhưng vẫn nghe đi nghe lại không chán.
Thanh bào kiếm khách mỉm cười nói: “Sao huynh đài lại hiểu rõ như vậy?”
“Tại hạ luôn ngưỡng mộ Ma Thiên Các, phàm là những tin tức liên quan đến Ma Thiên Các đều sẽ chú ý tới.”
Thanh bào kiếm khách gật đầu.
Ánh mắt nam tử nhìn vào vỏ kiếm trong tay thanh bào kiếm khách, cười nói:
“Kiếm trong tay các hạ có vẻ giống kiếm của Ngu Thượng Nhung Ma Thiên Các.”
“Thật sao?” thanh bào kiếm khách nhàn nhạt nhìn hắn.
“Đương nhiên… Nghe nói Kiếm Ma đã trở về, lại một lần nữa thành lập danh sách tử vong, hiện nay đang ở trong Dự Châu Thành này…” Nam tử nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận