Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1488

Tiểu Diên Nhi bỗng nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, người không sợ bọn họ nói dối sao?”
“Là thật hay giả thì đến xem sẽ biết ngay.” Lục Châu đáp.
“Nếu là giả thì chúng ta biết đi đâu để tìm năm tên phản đồ này?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ngươi có kiến giải gì?”
“Mặc kệ thật giả, trước cứ phế tu vi bọn hắn đi đã. Vừa giữ đúng quy củ Ma Thiên Các, vừa lấy được Huyền Vi Thạch… Ừm, đồ nhi cảm thấy biện pháp này tốt thật sự.” Tiểu Diên Nhi gật gù nói.
Lục Châu vuốt râu liếc nhìn Minh Thế Nhân. Tiểu Diên Nhi biết cân nhắc lợi hại thì tốt, nhưng còn chưa đủ.
Minh Thế Nhân hiểu ý nói: “Cửu sư muội nói rất đúng.”
Thân ảnh năm người Tôn Mộc thoáng lay động trên không trung, suýt nữa đã rơi xuống.
Lục Châu nói: “Lên đường.”
“Vâng.”
Lúc này, Khổng Văn lúng túng đi tới nói: “Lão… lão tiên sinh, vậy chúng ta có thể… đi theo ngài không?”
Móa nó đây chính là siêu cấp đại lão nha! Cho dù không được chia cho cái gì thì cũng được mở rộng tầm mắt, đây là chuyện may khó gặp trong đời.
Lục Châu quay đầu nhìn Khổng Văn, vuốt râu nói: “Tìm được Huyền Vi khoáng thạch, lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nghe vậy, Khổng Văn vui mừng quá đỗi, lập tức khom người, khí phách nói: “Xin lão tiên sinh yên tâm, vãn bối nhất định sẽ dốc hết toàn lực vì ngài mà ra sức.”
Lục Châu không nói thêm nữa, điều khiển Bạch Trạch bay về phía tây bắc.
Đám người nhanh chóng theo sau.
Các tu hành giả quan chiến đưa mắt nhìn nhau. Người bị thương thì lên đường hồi phủ, chỉ có một số ít tu hành giả to gan mới dám đi về phía tây bắc. Đám tu hành giả còn lại bay tới bên thi thể Chu Yếm, bắt đầu thu thập những tài liệu có giá trị trên người nó.
Hoàn cảnh càng lúc càng ác liệt, trong lúc phi hành Lục Châu không thể không gọi ra cương khí bảo vệ Bạch Trạch, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Sư phụ, vì sao không bắt đám người Tôn Mộc dẫn đường cho chúng ta?” Hải Loa nghi hoặc hỏi.
Khổng Văn cười nói:
“Ta cảm thấy lão tiên sinh làm rất đúng. Năm người này đều có mục đích riêng, mang theo bọn hắn không chỉ vướng chân vướng tay mà còn có khả năng gặp trở ngại tại khu vực thung lũng. Bốn mươi chín kiếm khách xuất hiện, người của Diệp chân nhân cũng sẽ đến…”
Phi hành một ngày một đêm, rốt cuộc đám người cũng đến thung lũng.
Toàn bộ khu vực này đều được sơn mạch vây quanh, ở giữa là thung lũng với những cây cổ thụ cao chọc trời, mê vụ lượn lờ bốn phía.
“Nơi này chỉ có những tu hành giả có nhiều kinh nghiệm mới dám tiến vào. Trong thung lũng có khả năng ẩn tàng hung thú cường đại, Lão tiên sinh, lần này xin để mấy huynh đệ chúng ta biểu diễn một chút.” Khổng Văn nói.
Minh Thế Nhân hăng hái nói: “Vậy trông cậy vào các ngươi.”
“Yên tâm.”
Bốn huynh đệ tự tin bay đến biên giới thung lũng, Khổng Văn lấy ra gần trăm tấm phù chỉ, lão nhị Khổng Vũ bắt đầu vẽ ra trận pháp, không bao lâu sau đã hoàn thành.
Bốn huynh đệ Khổng Văn truyền nguyên khí vào trận, đường vân trong trận sáng lên toả quang mang chói mắt.
“Trận pháp này có tác dụng định vị mỏ Huyền Vi khoáng thạch. Bên trong Huyền Vi khoáng thạch có một loại năng lượng đặc thù, một khi ấn phù đến gần sẽ vỡ vụn ra như bông tuyết.”
Quả nhiên, những ấn phù kia tản ra bốn phương tám hướng như đom đóm, lao về phía thung lũng.
“Sương trắng ngăn trở tầm mắt.” Lão tứ nói, “Bình thường nơi này sẽ không có sương trắng, ta hoài nghi đám người Tôn Mộc đã sử dụng vu thuật bao trùm nơi này.”
“Việc này đơn giản thôi.” Vu Chính Hải nói, tung người bay lên phía trên thung lũng, Bích Ngọc Đao lượn vòng bay ra.
Lấy Bích Ngọc Đao làm trung tâm, Huyền Thiên Tinh Mang xạ kích cương ấn ra tứ phía như đại phong xa, cây cối trong phương viên mấy ngàn mét đều bị chém ngang.
Không có rừng cây bảo hộ, cuồng phong thổi tới khiến sương trắng dần dần tiêu tán.
Khổng Văn gật đầu nói: “Thủ đoạn thật hay.”
Truy tung ấn phù nhanh chóng lan tràn khắp thung lũng. Tại một hẻm núi trên góc phía bắc, đom đóm vỡ tan như bông tuyết.
“Tìm được rồi!”
“Thật sự có Huyền Vi khoáng thạch.”
Đám người lập tức bay về phía hẻm núi.
“Hẳn là ở chỗ này.” Khổng Văn nói, “Huyền Vi khoáng thạch cực kỳ thưa thớt, nhặt được một khối đã là may mắn. Để ta đào lên.”
Khổng Văn liên tục đánh ra mấy đạo cương ấn, mặt đất run lên, cự thạch nứt toác… Một đạo quang hoa hiện lên.
Trong khe đá xuất hiện một khối Huyền Vi khoáng thạch lấp lánh, trông như một quả trứng gà kẹt trong khối đá.
“Quả nhiên là Huyền Vi Thạch…” Khổng Văn mừng rỡ nói.
Hắn cẩn thận đào khoáng thạch ra, nâng niu như là trứng vỡ. Tốn khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc một khối Huyền Vi khoáng thạch to bằng nắm tay xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vận khí quá tốt! Một khối khoáng thạch này có thể phân giải thành ba khối Huyền Vi Thạch.” Khổng Văn kích động nói, “Đời này ta chưa từng nhìn thấy Huyền Vi Thạch lớn đến thế.”
Khổng Văn nâng khối Huyền Vi khoáng thạch lên đưa cho Lục Châu. “Mời lão tiên sinh nhìn xem.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Cất kỹ.”
Khổng Văn đưa Huyền Vi khoáng thạch cho Minh Thế Nhân. Bốn huynh đệ tuy rất ao ước nhưng không dám nói một lời.
Lục Châu thản nhiên nói: “Lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Chu Yếm ra đây.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn làm theo.
Lục Châu tiếp tục nói: “Lão phu biết Huyền Vi Thạch cực kỳ quý giá, lão phu rất cần có nó. Nhưng đối với các ngươi mà nói, viên Mệnh Cách Chi Tâm này càng có giá trị hơn.”
Lục Châu vung tay, viên Mệnh Cách Chi Tâm bay về phía Khổng Văn.
Khổng Văn vui mừng quá đỗi, lập tức quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ lão tiên sinh, chúng ta… thụ sủng nhược kinh!”
Hắn nói rất thật lòng. Dựa vào thực lực của bọn hắn thì không cách nào đánh bại Chu Yểm, càng đừng nói tới giết nó để lấy Mệnh Cách Chi Tâm. Về phần Huyền Vi khoáng thạch thì hoàn toàn nhờ ôm đùi đại lão mới được nhìn thấy.
Khổng Văn hưng phấn cất kỹ viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi nói: “Lão tiên sinh, ngài có dư phù chỉ không?”
Nhan Chân Lạc nói: “Ta có.”
Hắn lấy ra mấy trăm tấm phù chỉ đưa cho Khổng Văn. Khổng Văn gật đầu nói:
“Thông thường những khu vực như thung lũng đều là nơi tuyệt hảo cho thiên tài địa bảo sinh trưởng. Để ta rà soát một lượt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận