Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2043: Hai kiện bảo vật

Khụ khụ khụ…
Âu Dương Huấn Sinh lắc đầu, khoát tay nói: “Thôi thôi, ta già lắm rồi, thiên phú cũng không cao, đời này không cách nào tiến bộ thêm một bước.”
Lam Hi Hoà nói xen vào: “Nếu Lục các chủ nguyện ý, ta nguyện trò chuyện cùng ngươi.”
Lục Châu lắc đầu đáp: “Thôi, lão phu còn có việc, đi trước đây.”
Ba người đáp xuống đất.
Lam Hi Hoà có vẻ mất mát. Sau khi luận bàn thất bại, nàng hy vọng có thể cùng đối phương giao lưu để lĩnh ngộ thêm một chút, lại không ngờ người ta căn bản chẳng thèm quan tâm tới mình.
Bao nhiêu người ở ngoài kia đều muốn xếp hàng để đợi được trò chuyện với Lam Hi Hoà mà còn không được đây.
Lục Châu vừa định rời đi, một thị nữ đã nhanh chân bước tới, khom người nói: “Điện chủ, La Tu tiên sinh đến viếng thăm.”
“Sao hắn lại đến đây?” Âu Dương Huấn Sinh kinh ngạc nói.
“Thuộc hạ không rõ.”
“Nói với hắn, Trấn Thiên Xử là chí bảo của Hi Hòa điện, không thể cho hắn đâu.”
Nghe vậy trong lòng Lục Châu khẽ động, bèn hỏi: “Có người muốn đoạt Trấn Thiên Xử của Hi Hòa điện?”
Trong tay Lục Châu có Trấn Thiên Xử của Đại Uyên Hiến, cũng biết Thất Sinh đang tìm cách tập hợp Trấn Thiên Xử.
Dù đã biết Thất Sinh không phải Tư Vô Nhai nhưng Lục Châu vẫn tin tưởng Giang Ái Kiếm không phải địch nhân của mình. Kế hoạch của Giang Ái Kiếm hẳn là có lợi cho Ma Thiên Các, từ việc hắn vẫn luôn bảo hộ các đệ tử Ma Thiên Các an toàn tiến vào Thái Hư là hiểu. Trăm năm qua không một đệ tử nào gặp chuyện không may.
Lục Châu sẽ không để người khác lấy đi Trấn Thiên Xử.
Âu Dương Huấn Sinh nói: “Cũng không hẳn là đoạt, đúng hơn là hắn muốn mượn.”
“Hắn mượn Trấn Thiên Xử để làm gì?” Lục Châu hỏi.
“Nghe nói là trợ giúp cho việc tu hành, cụ thể thì ta cũng không rõ.”
“Lão phu cảm thấy khá hứng thú với việc này.”
Hai mắt Âu Dương Huấn Sinh sáng lên, lập tức nói: “Nếu Lục các chủ có hứng thú vậy thì cùng ta tạm lánh ở phía sau hậu điện đi!”
“Được.”
Lục Châu đi theo Âu Dương Huấn Sinh tiến vào trong hậu điện.
Lam Hi Hoà nghi hoặc nhìn theo bóng lưng hai người, thầm nghĩ, vì sao Lục các chủ lại có hảo cảm với Âu Dương Huấn Sinh như vậy nhỉ?
Không thể nào nha… Nàng lắc lắc đầu.
Đúng lúc này, đằng xa truyền tới tiếng cười ha hả: “Chúc mừng thánh nữ Hi Hòa leo lên bảo tọa điện chủ.”
Lam Hi Hoà nhìn ra, chỉ thấy La Tu mặc trường bào xám dẫn theo bốn tên thuộc hạ cầm đồ vật đi về phía nàng, vui vẻ chắp tay hành lễ.
Lam Hi Hoà mặt không đổi sắc nói: “Mời vào.”
Trong Hi Hòa điện.
Lam Hi Hoà cao cao tại thượng ngồi trên ghế chủ điện, khí chất toàn thân trở nên khác biệt như trời với đất.
“La Tu, ngươi tới đây hẳn không phải chỉ để chúc mừng ta?” Lam Hi Hoà hỏi thẳng.
La Tu vẫn mỉm cười nói: “Một mặt là để chúc mừng thánh nữ, ta có chuẩn bị lễ vật tặng cho thánh nữ đây.”
Hắn vung tay lên, bốn tên thuộc hạ phía sau đặt chiếc rương trong tay xuống. “Là một chút tâm ý của ta. Mặt khác ta đúng là vì Trấn Thiên Xử mà tới.”
La Tu cũng rất thẳng thắn.
Lam Hi Hoà nói: “Việc này ta đã trả lời ngươi từ lâu, Trấn Thiên Xử là chí bảo của Hi Hòa điện, không có khả năng cho người ngoài mượn…”
“Không gì là không thể.” La Tu nói, “Trước hãy nghe ta nói hết đã.”
“Nói đi.”
“Trấn Thiên Xử đúng là chí bảo, cho nên ta muốn dùng hai vật để trao đổi với thánh nữ. Đương nhiên không phải là đổi luôn, ta chỉ muốn mượn Trấn Thiên Xử về dùng năm ngày, năm ngày sau sẽ trả về cho Hi Hòa điện, mà hai đồ vật này sẽ vĩnh viễn thuộc về thánh nữ.” La Tu nói.
Nếu là lúc bình thường thì Lam Hi Hoà đã cự tuyệt mà không thèm nghe hắn nói. Nhưng nghĩ tới Lục Châu và Âu Dương Huấn Sinh đang nấp ở đằng sau nghe trộm, nàng bèn hỏi: “Là thứ gì?”
La Tu vỗ tay, một tên thuộc hạ bước lên, hai tay dâng một cổ ngọc hình tròn.
La Tu nói: “Vật này tên là 'Trấn Khuê Cổ Ngọc', là đồ vật mà các vị Đại Đế từng sử dụng qua. Bên trong cổ ngọc ẩn chứa 300.000 năm sinh cơ, đồng thời có tác dụng lưu chuyển nguyên khí, khi mang ngọc bội này có thể hấp thu sinh cơ để tăng thêm một quang luân.”
Lam Hi Hoà cả kinh. Nàng đứng bật dậy, hư ảnh lóe lên xuất hiện trước mặt người kia, quan sát tỉ mỉ Trấn Khuê Cổ Ngọc.
Nàng vốn cho rằng đây chỉ là bảo bối thông thường nào đó, không ngờ La Tu lại lấy ra vật phẩm quý giá đến vậy, trực tiếp gia tăng một quang luân cho tu hành giả. Xét về tầm quan trọng trong ngắn hạn, vật này còn hơn xa Trấn Thiên Xử.
“Ngươi lấy được thứ này ở đâu? Thập điện từng tìm kiếm Trấn Khuê Cổ Ngọc khắp nơi mà vẫn không tìm thấy, thế mà nó lại rơi vào tay ngươi?” Lam Hi Hoà hỏi.
La Tu đáp: “Việc này thánh nữ không cần phải để ý tới, chúng ta tuy không phải người thập điện nhưng có không ít thủ đoạn. Thứ Thánh Điện không có, chúng ta có. Thứ Thánh Điện không tìm được, chúng ta tìm được. Thứ cho ta không thể nói rõ xuất xứ của nó.”
“Vậy vì sao các ngươi lại muốn có được Trấn Thiên Xử?”
“Tác dụng của Trấn Thiên Xử thì thánh nữ phải rõ ràng hơn chúng ta chứ. Trấn Thiên Xử có thể trợ giúp chữa trị Thiên Khải Chi Trụ, tương tự cũng có thể hấp thu lực lượng đại địa. Giáo chủ đã bế quan nhiều năm, muốn mượn Trấn Thiên Xử để tu hành. Nếu ta có nửa lời nói dối thì nguyện bị trời phạt ngũ lôi oanh đỉnh.” La Tu nghiêm túc nói.
“Ngươi không cần thề, muốn để ta tin tưởng ngươi thì như thế vẫn chưa đủ.” Lam Hi Hoà lắc đầu nói.
“Đó là đương nhiên, thánh nữ các hạ sợ ta lấy vật này xong lại phá hủy Thiên Khải Chi Trụ… Nhưng mà điều này có thực tế không? Cho dù có được Trấn Thiên Xử cũng không có năng lực phá hủy Thiên Khải Chi Trụ. Hơn nữa, việc phá hỏng nó có chỗ tốt gì đối với chúng ta đâu?”
Hắn nhún vai nói tiếp, “Hoàn toàn không có chỗ nào tốt, Thái Hư mà sập thì chúng ta cũng là người bị hại. Ngược lại, chúng ta còn hy vọng Thái Hư vĩnh viễn an toàn đây.”
Lam Hi Hoà trầm mặc không nói.
“Trừ Trấn Khuê Cổ Ngọc ra, ta còn chuẩn bị một kiện lễ vật thứ hai, bảo đảm thánh nữ các hạ sẽ động tâm.” Nói xong hắn lại vỗ tay một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận