Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2088: Gặp mặt

Giám Binh tức giận liếc nhìn ba người. Các ngươi thì biết cái quái gì? Lão tử vừa dạo quỷ môn quan một vòng, có khổ trong lòng lại không nói được với ai nè!
Lục Châu lấy được đồ vật lập tức sử dụng phù văn thông đạo trở về Ma Thiên Các.
Chư Hồng Cộng cảm ứng được ba động trong thông đạo, biết Lục Châu trở về bèn rời khỏi Nam Các đến hậu sơn. Còn chưa đến nơi đã thấy Lục Châu bay ra khỏi thông đạo.
“Sư phụ, người rốt cuộc cũng về rồi!” Chư Hồng Cộng vọt tới, ngây ngô cười.
Lục Châu gật đầu: “Thất sư huynh của ngươi sao rồi?”
“Khi tỉnh lại huynh ấy nghe đồ nhi nhắc tới người nên quyết định không ngủ chờ người trở về.” Chư Hồng Cộng hưng phấn nói.
Xem ra Chư Hồng Cộng và Tư Vô Nhai đã tán gẫu rất nhiều.
Lục Châu khoanh tay đi về phía Nam Các, Chư Hồng Cộng theo sát phía sau. Đến nơi hắn nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa đứng chờ ở bên ngoài, sắc mặt nàng không tệ.
“Cơ tiền bối, ngài trở về rồi.”
Lục Châu gật đầu: “Khổ cực ngươi.”
“Không khổ cực, đây đều là việc ta nên làm.” Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười đáp, tránh sang một bên nhường đường cho Lục Châu. “Hắn chờ ngài đã lâu.”
Lục Châu đi vào trong phòng, băng qua bình phong tiến về phía giường bệnh.
Tư Vô Nhai đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân rất khẽ, hắn lập tức mở bừng mắt.
Hắn nhìn về phía Lục Châu thật lâu, không có động tác nào khác, cũng không mở miệng nói chuyện, trong mắt có đủ loại tư vị phức tạp: kinh hỉ, ảo não, hối hận, kích động, tự trách…
So sánh với hắn, Lục Châu bình tĩnh hơn rất nhiều. Nhìn sắc mặt Tư Vô Nhai, Lục Châu vừa ngồi xuống ghế đối diện vừa nói: “Khỏe hơn rồi chứ?”
Tư Vô Nhai rốt cuộc cũng tỉnh táo lại từ mớ cảm xúc hỗn tạp, hai mắt cay xè, hắn vén chăn lên quỳ phịch xuống đất hành lễ, nhẹ giọng nói: “Sư phụ.”
Lục Châu nhìn hắn, khẽ đáp: “Đứng lên rồi nói.”
Tư Vô Nhai không lập tức đứng lên, đầu vẫn cúi thật thấp, kiên nhẫn giải thích: “Đồ nhi tìm ngài cả một trăm năm, từ Ma Thiên Các đến hồng liên, hắc liên, bạch liên, thanh liên, tịnh đế song liên, từ Bình Đán đến Xích Phấn Nhược, đến Thôn Than, Tác Ngạc rồi Đại Uyên Hiến… Đồ nhi mất một trăm năm để đi khắp cửu liên, lượn quanh bí ẩn chi địa một vòng cũng không gặp được sư phụ! Xin sư phụ thứ tội!”
Thấy hắn vẫn không chịu đứng dậy lại tự trách không ngừng, Lục Châu khẽ thở dài một tiếng, đi tới trước mặt Tư Vô Nhai nhìn hắn ba giây rồi nói: “Vi sư biết rồi. Đứng lên đi.”
Lời này mang theo ngữ khí ra lệnh nên Tư Vô Nhai không kháng cự nữa mà chậm rãi đứng lên.
Bộ dáng của hắn vẫn hệt như năm đó, chưa từng thay đổi, dáng vẻ tự tin thậm chí có chút tự phụ đó cũng hệt như trước đây. Dù là lúc nào, trong mắt Tư Vô Nhai vẫn luôn đong đầy “tự tin”.
Tựa như khi Ngu Thượng Nhung đối mặt với kẻ thù, cho dù hắn nhỏ yếu như sâu kiến lại có thể tự tin đến dời non lấp biển.
Lục Châu lại thở dài một tiếng.
Có lẽ trông cậy Tư Vô Nhai thay đổi tính tình là chuyện rất sai lầm. Suy cho cùng, hắn có bản sự để tự tin như thế.
Lục Châu trở về ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà, nhấc ấm trà lên rót ra hai chén rồi chỉ vào ghế đối diện, nói: “Ngươi định cứ quỳ dưới đất để nói chuyện với vi sư?”
Lúc này Tư Vô Nhai mới chịu đứng lên, gượng gạo ngồi xuống ghế đối diện.
Lục Châu đẩy chén trà qua cho hắn, tự mình lại bưng chén lên nhấp một ngụm.
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi không dám.”
“Khi còn nhỏ ngươi có như vậy sao?” Lục Châu hỏi ngược lại một câu, “Nơi này là Ma Thiên Các, là nơi ngươi ăn uống ngủ nghỉ suốt thời niên thiếu.”
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động. Chỉ chớp mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy, không biết vì sao hắn lại biến thành bộ dáng này.
Lục Châu không hỏi thăm lý do vì sao hắn phục sinh mà lấy hai giọt tinh huyết từ trong Đại Di Thiên Đại ra. “Đây là tinh huyết của Mạnh Chương và Giám Binh, cầm lấy phục dụng đi.”
Tư Vô Nhai thấy vậy lại tuột xuống ghế, quỳ dưới đất nói: “Đa tạ đại ân đại đức của sư phụ.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Mấy trăm năm qua đi, ngươi chẳng thay đổi gì ngoài việc thích quỳ hơn trước.”
“Ngươi biết rõ thân phận của vi sư?” Lục Châu đột nhiên hỏi.
“Đồ nhi đã biết.”
“Vậy sao ngươi còn dám lựa chọn Minh Tâm?”
Tư Vô Nhai đáp: “Bởi vì Minh Tâm Đại Đế truy cầu giống với sư phụ.”
Lục Châu không hề bất ngờ, khẽ gật đầu. Nhân tâm khó dò, cho dù là Minh Tâm Đại Đế, khi đi tới đoạn cuối trên con đường tu hành vẫn không nhịn được bị vĩnh sinh dụ hoặc.
“Minh Tâm cũng biết vi sư?” Lục Châu hỏi.
Tư Vô Nhai nói: “Đồ nhi không dám chắc chắn, nhưng đồ nhi cho là hắn đã sớm đoán được.”
Lục Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng: “Vi sư cũng đoán được, đường đường là Đại Đế sao có thể là kẻ ngu xuẩn? Hắn đang chờ vi sư trải đường cho hắn đi đây mà.”
Tư Vô Nhai chỉ gật đầu không nói.
Lục Châu lại nhìn về phía Tư Vô Nhai. “Ngươi đã làm gì khiến Bạch Đế đối xử tốt với ngươi như vậy?”
Tư Vô Nhai thành thật đáp: “Đồ nhi biết hòn đảo thất lạc chính là Chấp Minh nên trợ giúp Chấp Minh chữa trị trận pháp.”
“Ồ?”
“Chấp Minh là thiên chi tứ linh, cần có lực lượng thần linh tương tự mới chữa trị được trận pháp cho hắn. Trên người đồ nhi có lực lượng của Hỏa thần, lại không đủ sức gánh nổi lực lượng này nên nhân dịp đó hỗ trợ hắn một chút.”
Lục Châu gật đầu. Nhân tiện nhớ đến lời Hỏa thần Lăng Quang nói với Giang Ái Kiếm, Lục Châu nói: “Hỏa thần cuối cùng cũng sẽ rời đi.”
Tư Vô Nhai cũng hiểu được điều này, đột nhiên quỳ xuống đất dập đầu: “Đồ nhi không được sư phụ cho phép đã chính thức thu Lý Vân Tranh làm đồ đệ, xin sư phụ thứ tội.”
“Tự ngươi thu đồ đệ, dù tốt hay xấu cũng là việc của ngươi.” Lục Châu nói.
“Đa tạ sư phụ.” Tư Vô Nhai mừng rỡ nói.
Lục Châu vốn định hỏi hắn một số việc liên quan đến Thái Hư, nhưng thấy sắc mặt hắn tái nhợt bèn đứng lên nói: “Trước phục dụng tinh huyết rồi kế thừa lực lượng Hỏa thần đi đã.”
Những chuyện khác sau này hẵng tính. Việc cấp bách trước mắt là khiến Tư Vô Nhai khỏe mạnh trở lại.
“Vâng.” Tư Vô Nhai nhận lấy hai giọt tinh huyết kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận