Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1389

“Hạt giống Thái Hư vốn khắc chế vu thuật và các loại thuật mê hoặc tâm trí, nhưng lực lượng suy bại này quá mạnh, Đoan Mộc Sinh lại giết rất nhiều Ly Lực, trong lúc vô tình đã hấp thu vô số lực lượng tử vong. Ta nên sớm nghĩ tới mới đúng. Hầy…” Ninh Vạn Khoảnh tự trách nói.
Lực lượng suy bại này được Hắc Hoàng dùng để nghịch thiên cải mệnh, tránh thoát thiên địa ràng buộc, sao có thể không cường đại?
Nếu không nhờ có hạt giống Thái Hư, e là Đoan Mộc Sinh đã tan thành tro bụi từ lâu.
“Việc này không trách ngươi được.”
Lục Châu nhìn Đoan Mộc Sinh, trong tay xuất hiện một đoá lam liên cực lớn.
Sinh cơ mênh mông cuồn cuộn rơi vào người hắn, tử sắc khí thể trên người từ từ được áp chế xuống.
Sau lần trị liệu này, Thái Huyền chi lực trong người Lục Châu không còn lại bao nhiêu.
Đoan Mộc Sinh thở dốc, tay cầm Bá Vương Thương lại lần nữa vọt tới trước mặt Lục Châu. Độ trung thành của hắn cấp tốc hạ xuống.
Lục Châu quát: “Nghiệt đồ, ngươi thật lớn mật!”
Một tiếng này sử dụng thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm, lập tức chấn trụ Đoan Mộc Sinh. Hai tay hắn run run, lắp bắp nói:
“Sư… sư phụ?”
Ý thức hắn rất mơ hồ, khẽ a một tiếng, sau đó quay đầu Bá Vương Thương tự đâm vào cơ thể mình.
Lục Châu thấy vậy liền vung chưởng ấn đánh bay hắn, thở dài nói:
“Có vi sư ở đây, ngươi sẽ không chết được.”
Đoan Mộc Sinh vừa bay ngược ra, Ninh Vạn Khoảnh đã lướt tới khống chế hắn, không ngừng thi triển ấn pháp trói buộc rồi mang Đoan Mộc Sinh về hồng liễn.
Lục Châu cũng bay lên boong tàu.
Ninh Vạn Khoảnh khom người nói: “Ta đã trói buộc hắn, hắn không chạy được. Một ngày là thầy cả đời là cha, hắn vẫn luôn nhớ kỹ Các chủ.”
Lục Châu nhìn về phía Đoan Mộc Sinh ngoan ngoãn nằm đó, không nói gì thêm, chỉ chắp tay nhìn bầu trời.
Ninh Vạn Khoảnh nói: “Đối với hắn thì đây có lẽ là một cơ hội. Trên người có hạt giống Thái Hư, đợi một thời gian tất sẽ thành Chí Tôn. Nếu ta quan sát không sai, lực lượng hạt giống Thái Hư trên người hắn chưa được kích phát hoàn toàn. Dùng khí tức Thái Hư cân bằng lại lực lượng suy bại của đại thuật huyết tế có khi mang lại ích lợi không nhỏ.”
Lục Châu khẽ gật đầu, cảm thấy có đạo lý.
Ninh Vạn Khoảnh lại nói:
“Hạt giống Thái Hư có được kích phát hay không thì phải xem tạo hoá của hắn. Trong truyền thuyết, mỗi ba vạn năm sẽ sinh ra mười viên hạt giống Thái Hư, mỗi viên đều ẩn chứa tinh hoa nhật nguyệt, sinh cơ vô hạn, nhưng không phải ai ăn vào cũng được kích hoạt.”
Ầm ầm.
Lúc này, từ trên tầng mây đột nhiên xuất hiện một bóng dáng khổng lồ.
Lục Ngô đẩy mây đi, toàn thân đều là băng sương hạ xuống đất.
Lam Hi Hoà mang theo Nhật Nguyệt Tinh Luân lơ lửng phái trên đầu nó, không ngừng phóng thích lực lượng.
“Lam tháp chủ!”
“Chủ nhân!”
Lam y nữ hầu lo lắng không thôi.
Lục Châu quay đầu lại nói: “Tất cả đứng yên đừng động.”
Hắn tung người bay lên ngang tầm cao với Lam Hi Hoà. Lam Hi Hoà nói: “Cẩn thận, nó cường đại hơn ta tưởng nhiều!”
Lục Ngô há mồm phun ra sóng âm và cuồng phong. Hư ảnh Lục Châu loé lên tránh né.
Oanh!
Mặt đất bị đánh thành một lỗ hổng đường kính mấy trăm mét.
Lục Châu nhíu mày, lấy ra một tấm Một Kích Chí Mạng, trầm giọng nói: “Nối giáo cho giặc, lão phu không thể để ngươi sống nữa.”
Lông trên người Lục Ngô dựng thẳng, nó há miệng nói: “Băng.”
Rắc !
Bầu trời, đại địa, ngọn núi thi thể và đám hung thú tàn dư chỉ trong chớp mắt đã bị đóng băng.
Ninh Vạn Khoảnh thấy thế quát to: “Trốn!”
Hắn nắm lấy Đoan Mộc Sinh và lam y nữ hầu, không chút do dự nhảy ra khỏi hồng liễn chạy trốn.
Lam Hi Hoà dùng Nhật Nguyệt Tinh Luân cấp tốc xoay tròn để bảo hộ bản thân.
Lục Châu cảm giác được cơn lạnh lẽo thấu xương đánh tới, tấm thẻ trong lòng bàn tay bị đông kết thành băng.
“Nghiệp Hoả!”
“Hoả Nộ Kim Liên!”
Dưới chân Lục Châu xuất hiện hoả diễm không ngừng thiêu đốt tầng băng. Súc sinh này quả nhiên mạnh hơn trong tưởng tượng nhiều!
Trước đó khi còn ngồi quan sát ở Kiếm Bắc quan, vì sao nó không thi triển năng lực này?
Hắc Hoàng… Lục Ngô… rốt cuộc các ngươi là ai lợi dụng ai?
Lục Ngô thừa dịp hai đối thủ bị đông cứng, tung người nhảy lên lao về phía Ninh Vạn Khoảnh.
“Nhân loại… đáng ghét. Cút…” Nó đứng chắn trước mặt Ninh Vạn Khoảnh, nói ra mấy tiếng.
Ninh Vạn Khoảnh đánh ra vô số chưởng ấn nhưng chỉ như gãi ngứa cho nó. Lục Ngô cúi đầu xuống, nâng vuốt đánh bay Ninh Vạn Khoảnh.
Ầm!
Ninh Vạn Khoảnh sao có thể là đối thủ của thú hoàng, lập tức bị trọng thương ngã lăn ra đất.
Lục Ngô đi từng bước đến gần lam y nữ hầu và Đoan Mộc Sinh, khẽ gầm một tiếng, lam y nữ hầu lập tức bị sóng âm đánh ngất.
Lục Ngô cúi thấp đầu xuống, nhìn về phía Đoan Mộc Sinh đang trong trạng thái ý thức mơ hồ, cái mũi nó giần giật, khí lưu từ bốn phương tám hướng dần dần hội tụ.
Ninh Vạn Khoảnh lớn tiếng hô lên: “Ngươi không được động đến hắn!”
Ninh Vạn Khoảnh nghĩ, Lục Ngô nhất định là phát hiện ra khí tức của hạt giống Thái Hư, nổi lòng thèm muốn! Đây chính là chí bảo của thiên địa, toàn bộ vạn vật chúng sinh đều muốn có được.
Oanh!
Tầng băng rốt cuộc bị Nhật Nguyệt Tinh Luân và Hoả Nộ Kim Liên phá vỡ. Lam Hi Hoà lập tức gọi ra pháp thân lao tới.
Lục Ngô ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đại địa rung động.
Đoan Mộc Sinh nhướng mày, Bá Vương Thương cảm ứng được chủ nhân triệu hoán, bay vào lòng bàn tay hắn.
Lục Ngô đột nhiên há to miệng, cúi người xuống.
“Thiếu… chủ, đi…”
Lực hút cuốn tới, Đoan Mộc Sinh bay vào trong miệng Lục Ngô.
Nó tung người nhảy vọt đi, trong chớp mắt đã tiến vào mây mù. Băng phong và cuồng phong của nó cũng nhanh chóng tiêu tán.
Lam Hi Hoà đuổi tới nơi thì Lục Ngô đã biến mất.
Hư ảnh Lục Châu nhoáng lên, cũng xuất hiện tại vị trí Lục Ngô vừa rời đi. Nhìn đại địa rỗng tuếch và dấu chân to như hố sâu, Lục Châu trầm mặc một lúc.
Quang hoa giữa mi tâm Lam Hi Hoà từ từ tiêu biến, ký hiệu tan đi, pháp thân cũng thu hồi. Bộ dáng nàng trở lại như cũ.
“Chúng ta đều trúng kế của Lục Ngô.” Nàng nhẹ giọng than.
“Lục Ngô có trí tuệ cao như vậy?” Lục Châu cực kỳ tức giận nói.
“Nó là thú hoàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận