Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 789

Vu Chính Hải nhìn vào Bích Ngọc Đao, khẽ nâng ống tay áo nhè nhẹ chà lau như đang chào hỏi người bạn lâu năm không gặp.
Tỉnh lại sau giấc ngủ mà như đã mấy đời.
Giấc ngủ này cực sâu, hắn ngủ thật lâu như đã ngủ say mấy trăm năm. Vu Chính Hải không nổi giận, cũng không trách mắng Chư Hồng Cộng, chỉ lặng lẽ ngồi lau Bích Ngọc Đao.
Nguyên khí điều động phát ra âm thanh cộng hưởng, đao cương lại loé lên rồi biến mất. Gian phòng lâm vào yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Vu Chính Hải mới thở dài một hơi. Trở về rồi.
Mộng đã tỉnh.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng đứng dậy.
Phịch! Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.
“Đại… đại sư huynh… đệ nói những lời đó đều là giả… huynh tin không?”
Từ cái nhìn đầu tiên, Chư Hồng Cộng đã biết rõ Vu Chính Hải, vị đại sư huynh vô cùng quen thuộc của bọn hắn đã trở lại.
Tứ sư huynh ơi là tứ sư huynh… huynh hại thảm ra rồi! Bây giờ phải làm sao đây?
Sắc mặt Vu Chính Hải vẫn thản nhiên nhìn Chư Hồng Cộng, không trách cứ hắn mà chỉ nói: “Đi lấy một bộ y phục.”
“Đệ đi ngay!”
“Chuẩn bị nước tắm.” Vu Chính Hải lại nói.
“Được, đệ chuẩn bị ngay.” Chư Hồng Cộng hấp tấp chạy ra ngoài, tìm tới một bộ quần áo mới rồi tự mình đi múc nước, chạy tới chạy lui bận rộn không ngừng.
“Đại sư huynh, đệ cọ lưng cho huynh nha.” Chư Hồng Cộng nịnh nọt nói.
“Không cần.”
“Vậy đệ đứng chờ ở bên ngoài, có việc gì huynh cứ gọi, đệ lập tức vào ngay.” Chư Hồng Cộng cúi đầu khom lưng nói.
Vu Chính Hải hỏi: “Nhị sư huynh của đệ đâu?”
Chư Hồng Cộng nghe vậy bèn thở dài đáp: “Nhị sư huynh vì cứu huynh nên rơi vào vực sâu vạn trượng, không rõ tung tích.”
Vu Chính Hải không nói gì nữa.
Chư Hồng Cộng cảm thấy không khí trong phòng biến hoá, bèn cung kính rời khỏi phòng.
Mặt trời đã lên cao ba sào.
Vu Chính Hải mặc quần áo mới bước ra khỏi phòng, thần thái tự nhiên, tay chắp sau lưng nhìn Chư Hồng Cộng đang tựa vào cửa ngủ gật, thản nhiên gọi: “Lão bát.”
Chư Hồng Cộng giật mình tỉnh lại, khom người chào: “Đại sư huynh!”
Trong lòng Chư Hồng Cộng đang cực kỳ căng thẳng. Đại sư huynh, huynh ngàn vạn lần đừng ghi thù đệ đó nha!
“Dẫn ta đi gặp sư phụ.”
“Vâng.”
Hai người rời khỏi sân viện.
Hai đệ tử U Minh Giáo đang canh giữ bên ngoài cửa viện vừa ngẩng đầu nhìn lên, tròng mắt lập tức đỏ hoe, quỳ một gối xuống hô:
“Cung nghênh Giáo chủ trở về!”
Vu Chính Hải dừng lại, gật đầu nói: “Vất vả rồi.”
Chỉ ngắn ngủi có mấy chữ lại làm cho hai đệ tử kia cảm động không thôi.
Hai người tiếp tục đi tới. Trên đường đi, phàm là đệ tử U Minh Giáo nhìn thấy Vu Chính Hải đều đồng loạt quỳ xuống.
“Cung nghênh Giáo chủ trở về!”
Lát sau, hai người gặp được Chư Thiên Nguyên đang tiến tới.
“Nhi tử, mau đi tìm sư phụ của con đi, chúng ta trì hoãn quá lâu rồi. A, đại sư huynh của con lại cao lên rồi này, bộ dạng này không tệ, cuối cùng cũng có phong phạm của đại sư huynh rồi đó.” Chư Thiên Nguyên trêu ghẹo nói.
Chư Hồng Cộng mặt ngây ra.
Không xong, lão cha lại sắp gây hoạ cho mình gánh! Nhưng điều hắn không ngờ là Vu Chính Hải sống lưng thẳng tắp, không hề có vẻ tức giận mà chỉ thản nhiên chắp tay nói: “Chào bá phụ.”
“Đừng câu nệ như vậy! Hôm nay có rảnh không, ta dạy cho ngươi một loại đao pháp khác, tốt hơn cái chiêu Đại Huyền Thiên Chương kia của ngươi nhiều!”
Thiếu niên Vu Chính Hải rất thích thỉnh giáo khắp nơi, tìm người luận bàn, bát diệp Hoàng Thời Tiết và bát diệp Chư Thiên Nguyên đương nhiên là mục tiêu thỉnh giáo thường xuyên nhất của hắn.
Chư Thiên Nguyên nâng tay, một tia đao cương lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.
Vu Chính Hải sang sảng cười một tiếng, tay phải nâng lên duỗi ra hai ngón tay. Một tia đao cương xuất hiện nhanh chóng xoay tròn.
Các ngón tay xoè ra, đao cương đột nhiên biến lớn. Vu Chính Hải hất tay, đao cương bắn thẳng lên trời toả ra kim quang chói mắt.
Ông ! Đao cương đột nhiên phân tách ra thành ngàn vạn đao cương toả quang mang chói lọi!
Bàn tay nắm lại, toàn bộ đao cương đều biến mất trong tích tắc, tựa như từ nãy đến giờ chưa từng xuất hiện.
Chư Thiên Nguyên đứng ngây ra như phỗng.
Vu Chính Hải thong dong nói: “Phù Sinh Vạn Nhận đúng là một đao kỹ không tệ… Chỉ là khi thi triển quá mức cường điệu, từ một hoá vạn, làm phân tán uy lực của đao cương. Huống hồ gì đao cương quá nhiều cũng chỉ là có hoa mà không có quả, rất lãng phí cương khí. Nếu dùng đao cương này tạo thành đao trận chắc chắn sẽ có công hiệu phi thường. Chẳng hạn như...”
Vu Chính Hải lại vươn ra hai ngón tay. Đao cương bắn ra, bàn tay xoè rộng, đao cương bay lên không trung rồi phân tách thành vạn tia đao cương.
Nhưng điểm khác biệt chính là vạn tia đao cương này lại hình thành một bát môn trận, đao cương tác động lẫn nhau khiến uy lực tăng lên gấp mấy lần!
Bàn tay nắm lại, đao cương tiêu tán.
Vu Chính Hải chắp tay sau lưng hỏi: “Bá phụ, người thấy có được không?”
Chư Thiên Nguyên câm nín.
Đao pháp này, trình độ vận dụng nguyên khí này, khả năng biến hoá đao cương này, lại thêm khí thế toàn thân…
Đây chính là Vu Chính Hải?
Vu Chính Hải không chờ hắn trả lời, tiếp tục tiến về phía trước đi vào sân viện của sư phụ.
Chư Thiên Nguyên sững sờ đứng đó, nói không nên lời. “Nhi tử…”
“Cha lăn đi nha !”
Chư Hồng Cộng lập tức cúi đầu khom lưng đi theo Vu Chính Hải, luôn mồm nói chuyện. Chư Thiên Nguyên có thể nghe được mấy câu nịnh nọt lẫn gièm pha: “Đại sư huynh, huynh thật ngầu”, “đao pháp cứt chó của Cổ Thánh Giáo”…
Đây là con ruột của ta thật sao?
Nịnh nọt thì còn có thể hiểu được, nhưng nịnh nọt thì thôi đi, vì cớ gì còn phải giẫm đạp lão tử dưới chân chứ hả?
Đúng là cái đồ bạch nhãn lang mà!
Vào sân viện của sư phụ, Vu Chính Hải cung kính đi tới cửa, quỳ xuống rồi cất cao giọng nói: “Nghiệt đồ Vu Chính Hải bái kiến sư phụ.”
Hắn dập đầu hành lễ rồi nói khẽ: “Đồ nhi… trở về rồi.”
Trong phòng, Lục Châu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi híp lại vì những tia nắng rực rỡ đang nhảy nhót bên ngoài.
Cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Giống như lần trước ngồi trong lương đình trên Kim Đình Sơn để quan sát mặt trời lặn, rõ ràng chỉ mới ngủ có một chút mà như đã trôi qua thật lâu.
Lục Châu nghe ra được người quỳ bên ngoài chính là Vu Chính Hải… Giọng nói, ngữ điệu và cảm quan đều nói cho Lục Châu biết, Vu Chính Hải đã trở về.
“Vào đi.”
Vu Chính Hải nghe thấy giọng nói trầm thấp mà hùng hậu của sư phụ, trong lòng cảm thấy vui vẻ, vội vàng đứng lên đẩy cửa bước vào.
Chư Hồng Cộng vốn định đi vào, nhưng cảm thấy không khí đè nén nãy giờ thật khó thở, bèn quyết định đi gọi toàn bộ đồng môn tới, biết đâu có thể khiến đại sư huynh vui vẻ mà quên đi những chuyện hắn đã làm.
Nghĩ vậy, Chư Hồng Cộng nhanh miệng nói: “Đại sư huynh, đệ đi thông báo cho mọi người biết.”
Vu Chính Hải tiến vào phòng, trong phòng rộng rãi sáng sủa. Sư phụ đang ngồi ngay ngắn trên chính đường.
Vu Chính Hải cung kính đi đến trước mặt Lục Châu, lại lần nữa quỳ bái:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận