Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1186

Lục Châu gật đầu. “Khi nào Anh Chiêu xuất hiện?”
“Việc này cũng còn tuỳ. Nghe nói đã có không ít hung thú tụ tập, muốn bọn chúng đánh nhau cũng cần một khoảng thời gian nữa.”
“Vậy thì tiếp tục chờ.”
Mọi người gật đầu.
Lục Châu chắp tay đi về phía sườn núi, đến chỗ cao nhất để quan sát mảnh rừng trước mặt. Tiêu Vân Hoà cũng đi bên cạnh.
Trong lúc chờ đợi hung thú, hơn mười tu hành giả mặc bạch y từ rừng cây cách đó mấy ngàn mét đột nhiên bay lên, phi hành về phía Lục Châu.
“Bọn hắn phát hiện ra chúng ta.”
“Đứng gần như vậy, bị phát hiện cũng không có gì lạ. Đừng lo lắng.” Lục Châu nói.
Hơn mười tu hành giả lăng không dừng lại trước mặt Lục Châu, người cầm đầu là một lão nhân, vừa đến đã nói thẳng vào điểm chính:
“Chúng ta đến từ Bạch Ốc Hàn Môn. Các vị cũng đến bắt Anh Chiêu?”
Lục Châu và Tiêu Vân Hoà không để ý tới lão nhân mà tiếp tục nhìn về phía mê vụ trước mặt.
Ngu Thượng Nhung lăng không bay lên, trên mặt nở nụ cười ôn hoà: “Đúng vậy.”
Lão nhân gật đầu nói: “Ta thấy trang phục trên người các vị không giống Hắc Tháp Bạch Tháp…”
“Đúng là không phải.” Ngu Thượng Nhung cười đáp.
“Vậy các vị đến từ…” Rõ ràng là đám người này đến để hỏi thăm.
Lúc này Vu Chính Hải cũng lăng không bay lên, cao giọng nói: “Chúng ta đến từ đâu cũng phải giải thích với các ngươi?”
Trên mặt lão nhân lộ vẻ xin lỗi: “Ta không có ý đó. Bạch Ốc Hàn Môn là thế lực đơn bạc, chỉ muốn tìm minh hữu. Nếu các vị không chê có thể cùng chúng ta hợp tác.”
Vu Chính Hải hỏi: “Có rất nhiều thế lực đến nơi này, Bạch Ốc Hàn Môn các ngươi cũng dám đến giành Anh Chiêu?”
Lão nhân kia không tức giận, chỉ nói: “Mục đích của Bạch Ốc Hàn Môn không phải là Anh Chiêu, mà là những con Mệnh Cách thú phổ thông kia.”
Thực lực của Bạch Ốc Hàn Môn không cao, lại ít tinh anh, đương nhiên không dám tranh đoạt với Hắc Tháp Bạch Tháp, nhưng tranh một số Mệnh Cách Chi Tâm phổ thông vẫn được.
“Không có hứng thú.” Vu Chính Hải lắc đầu nói.
Lão nhân đành thở dài một tiếng. “Thôi được, vậy ta đành nghe theo mệnh trời. Chúng ta đi.”
Đúng lúc này, Lục Châu đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chờ đã.”
Lão nhân giật mình xoay người nhìn lại: “Lão tiên sinh muốn nói gì?”
“Lão phu có thể hợp tác với các ngươi. Mệnh Cách thú cấp thấp các ngươi mang đi, lão phu lấy Anh Chiêu.”
Lục Châu quan sát địa hình nơi này, đúng là thiên đường của hung thú. Nếu đàn hung thú xuất hiện, Lục Châu không thể tự mình xuất thủ đánh giết toàn bộ, giao bọn chúng cho đám người Bạch Ốc Hàn Môn cũng không tệ. Đồng thời Lục Châu cũng muốn tìm hiểu một chút tin tức về Bạch Tháp từ đám người này.
Lão nhân cả kinh hỏi: “Lão tiên sinh muốn tranh Anh Chiêu?”
Lục Châu nói: “Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu đặc thù như vậy, thiên hạ này có ai không muốn tranh?”
Lão nhân cười ha hả: “Lão tiên sinh đúng là người sảng khoái. Mời !”
Tiêu Vân Hoà nói: “Lục huynh, ta cảm thấy không nên hợp tác với bọn hắn. Bạch Ốc Hàn Môn ngoại trừ có nhân số nhiều ra thì không thể giúp đỡ được cho chúng ta.”
“Vẫn tốt hơn là con dao hai lưỡi.” Lục Châu đáp.
Tiêu Vân Hoà vừa nghe vậy, trong lòng lập tức hô có lý.
Kẻ mạnh hợp tác với kẻ mạnh, thoạt nhìn thì rất có giá trị liên minh nhưng trên thực tế chính là con dao hai lưỡi, vừa liên minh vừa phải đề phòng đối thủ, một khi lợi ích không đồng đều, liên minh lập tức sẽ sụp đổ.
Đám người Lục Châu bay theo vị lão nhân kia, xuyên qua mê vụ mù mịt, tiến đến một vách núi cheo leo.
Mấy ngàn đệ tử Bạch Ốc Hàn Môn đứng thành từng nhóm trên vách đá, quan sát động tĩnh bên dưới.
Ngoại trừ Bạch Ốc Hàn Môn còn có không ít tán tu kết thành đội mà tới.
Thấy đám người Lục Châu bay đến, đệ tử Bạch Ốc Hàn Môn lập tức ngẩng đầu nhìn sang.
“Ngũ trưởng lão, vị này là…?”
Lúc này lão nhân mới nhận ra mình còn chưa biết tên họ đối phương.
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Lão phu họ Lục.”
Đám tu hành giả mặc bạch y khom người hành lễ.
Ngũ trưởng lão nói: “Lục huynh, nơi này có tầm nhìn rất tốt, chúng ta đứng đây quan sát. Người dẫn đội là Trần Hữu, cũng là Phó môn chủ của Bạch Ốc Hàn Môn.”
Lục Châu gật đầu.
Được ngũ trưởng lão dẫn đường, Lục Châu cùng hắn đi tới đỉnh núi. Tiêu Vân Hoà và mấy người còn lại đứng trên vách núi quan sát xung quanh.
Trần Hữu đang đứng đợi, tay chắp sau lưng. “Ngũ trưởng lão, vị này là?”
“Lục lão tiên sinh, đã đồng ý hợp tác với chúng ta.”
Trần Hữu nhìn Lục Châu, trong mắt lộ vẻ tán thưởng: “Có thể hợp tác với Bạch Ốc Hàn Môn, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Lão tiên sinh, quy củ của chúng ta là, dù đạt được bao nhiêu Mệnh Cách Chi Tâm cũng sẽ có phần của ngươi.”
Lục Châu hiếu kỳ nói: “Nếu chỉ có một viên Mệnh Cách Chi Tâm thì sao?”
Trần Hữu lạnh nhạt đáp: “Nếu lão tiên sinh là Thiên Giới Bà Sa, một phần này xem như kết giao bằng hữu, tặng cho ngươi.”
Đúng là nhất cử lưỡng tiện. Thiên Giới Bà Sa đương nhiên có thực lực đánh giết Mệnh Cách thú, Bạch Ốc Hàn Môn tuy đông nhưng đa số đều là cửu diệp thập diệp, gặp phải Mệnh Cách thú cũng chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt, muốn được chia Mệnh Cách Chi Tâm thì rất khó.
“Lão phu không có hứng thú với viên Mệnh Cách Chi Tâm nào ngoài Anh Chiêu.” Lục Châu nói.
Trần Hữu giật mình nhìn Lục Châu, âm thầm dò xét rồi nói: “Đó là vật mà Hắc Tháp Bạch Tháp, Hắc Diệu liên minh và vương đình Đại Viên đang tranh giành, lão tiên sinh đang nói đùa có phải không?”
“Lão phu không nói đùa.” Lục Châu thẳng thắn nói.
Trần Hữu nhíu mày, trịnh trọng hỏi: “Xin hỏi lão tiên sinh thuộc môn phái nào?”
“Ma Thiên Các.”
Đó là nơi nào? Trần Hữu chưa từng nghe nói tới.
Hắn biết tên một số môn phái có thực lực trong hắc liên giới và bạch liên giới, nhưng không hề có ấn tượng với cái tên này. Tuy vậy, hắn cũng không dám khinh thường đối phương, chỉ nói:
“Lão tiên sinh, Bạch Ốc Hàn Môn chúng ta chỉ muốn có được Mệnh Cách Chi Tâm phổ thông, không cần Anh Chiêu, nếu không sẽ đắc tội với Hắc Tháp Bạch Tháp. Cho nên Bạch Ốc Hàn Môn e rằng không thể giúp được gì cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận