Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2040: Đều là nhân tinh

Nói xong Thất Sinh quay đầu đi ra khỏi đại điện. Ngân Giáp Vệ cũng theo sau hắn.
Minh Tâm Đại Đế vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ nhìn theo, không hề có ý định ngăn cản.
Giang Ái Kiếm có chút xấu hổ. Theo lý thuyết không phải nên lập tức nói xin lỗi rồi giữ ta lại sao? Lần này chơi lố rồi…
Hay là nói, bởi vì hắn không phải Tư Vô Nhai nên đã mất đi giá trị lợi dụng, Minh Tâm Đại Đế chuẩn bị đánh lén phía sau, nghiền mình thành tro, hủy thi diệt tích?
Trong lòng Giang Ái Kiếm bồn chồn căng thẳng, đúng lúc này bên tai lại truyền tới giọng nói nhàn nhạt: “Có ta ở đây, đừng dừng lại.”
Trái tim Giang Ái Kiếm đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn cấp tốc lấy lại bình tĩnh, toàn thân trở nên tự tin hơn rất nhiều, thẳng bước kiên định đi ra khỏi Đồ Duy đại điện.
Hai người đạp không hành tẩu bay về phía phù văn đại điện.
Giang Ái Kiếm quả nhiên làm theo lời Ngân Giáp Vệ, thẳng tiến không lùi, kiên định rời đi.
Khi đi tới cửa phù văn đại điện, hư ảnh Minh Tâm Đại Đế đã đứng chờ sẵn ở đó. Giang Ái Kiếm nhìn kỹ lại, đó không phải hư ảnh mà là thực thể của Minh Tâm Đại Đế.
“Đại Đế bệ hạ?”
Minh Tâm không nói gì mà đẩy ra một chưởng. Chưởng ấn hóa thành vòng xoáy vô sắc vô hình xé rách không gian, thời gian ngưng kết.
Giang Ái Kiếm không có năng lực chống cự, bị vòng xoáy như lỗ đen vũ trụ kia hút tới. Trong lòng bàn tay Minh Tâm Đại Đế xuất hiện một lực lượng như tơ bạc, trói buộc toàn thân Giang Ái Kiếm.
“Ngài đang làm gì thế?” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nói.
Minh Tâm Đại Đế im lặng không đáp. Ngân Giáp Vệ khẽ cau mày nhưng không hành động lỗ mãng, chỉ lẳng lặng quan sát.
Lực lượng mỏng như tơ bạc kia thâm nhập vào đan điền khí hải của Giang Ái Kiếm rồi bộc phát ra thanh sắc lực lượng.
“Hả?” Trong mắt Minh Tâm Đại Đế hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó bình tĩnh trở lại, thu tay về.
Tất cả lực lượng biến mất chỉ trong một cái chớp mắt. Giang Ái Kiếm rơi xuống ba mét thì ổn định lại thân hình, nghi hoặc nhìn Minh Tâm Đại Đế.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện suốt một khắc đồng hồ. Rốt cuộc Minh Tâm Đại Đế cũng mở miệng nói:
“Ngươi lấy được hạt giống Thái Hư ở đâu?”
Giang Ái Kiếm sờ sờ thân thể, lộ ra biểu tình lúng túng: “Vẫn là bị Đại Đế bệ hạ phát hiện.”
“Hầy…” Hắn thở dài một tiếng rồi nói, “Hơn hai trăm năm trước ta gặp phải sinh tử kiếp, bị một kẻ tâm ngoan thủ lạt đánh trọng thương rồi phong ấn vào quan tài, ném xuống Vô Tận Hải. Ta phiêu đãng khắp nơi, trên đường đi bị vô số các loại hải thú tấn công dồn dập. Có lẽ ông trời thương hại ta nên ta vẫn còn sống đến bây giờ. Ta liều mạng chiến đấu với hải thú, rốt cuộc có một ngày… ta trôi dạt tới vùng đất thất lạc.”
“Cho dù Đại Đế tin hay không, ta vẫn muốn nói ra sự thật.” Giang Ái Kiếm nghiêm túc nói, “Tại nơi đó, ta phát hiện một hạt giống Thái Hư.”
Vốn cho là Minh Tâm Đại Đế sẽ cực kỳ kinh ngạc, thậm chí là vận dụng Thánh Điện Sĩ bay tới hải vực để tìm kiếm vùng đất thất lạc đó, thu hoạch hạt giống Thái Hư còn sót lại.
Nhưng không ngờ Minh Tâm Đại Đế lại gật đầu thở dài: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của bản đế.”
Giang Ái Kiếm hỏi lại: “Ta không hiểu ý của Đại Đế bệ hạ.”
Minh Tâm Đại Đế chắp tay nói: “Ngươi không hiểu nhiều về thiên địa này, không biết cũng là bình thường. Thái Hư vốn là một phần của đại địa, thế nhân chỉ biết đại địa phân tách là một loại tai nạn, nhưng lại không biết đó cũng là một cách để tân sinh.”
Giang Ái Kiếm kinh ngạc vô cùng.
Minh Tâm Đại Đế tiếp tục nói: “Đồ Duy điện vẫn cần ngươi tiếp tục lèo lái, ngươi mà đi thì nó sẽ thành đám rắn mất đầu.”
“Không phải còn có ba vị Chí Tôn sao?”
“Bọn hắn có việc khác cần làm. Hơn nữa bản đế tín nhiệm ngươi hơn.” Minh Tâm mỉm cười nói.
“Đa tạ Đại Đế bệ hạ thưởng thức.” Giang Ái Kiếm đáp.
Con mẹ nó, Minh Tâm Đại Đế đúng là lão già cứng đầu, có chết cũng không chịu nói một câu xin lỗi.
Hư ảnh Minh Tâm lóe lên, đột nhiên lao về phía Ngân Giáp Vệ ở đằng xa, tung chưởng đánh tới!
Ngân Giáp Vệ kinh hãi xuất chưởng đối ứng. Ầm!
Cương ấn bắn ra tứ tán, Ngân Giáp Vệ bị đánh bay ngược ra sau, máu tươi ướt đẫm vạt áo. Mãi một lát sau thân hình hắn mới ổn định trở lại, nghiêm túc nhìn về phía Minh Tâm Đại Đế.
Giang Ái Kiếm nhíu mày: “Đại Đế bệ hạ, vì sao ngài lại tổn thương hắn?”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu, lộ ra biểu tình tán dương: “Thực lực Chí Tôn, rất không tệ. Thái Hư khó có được một vị Chí Tôn, bản đế sao có thể bỏ qua.”
Ngân Giáp Vệ giữ im lặng không lên tiếng.
Minh Tâm Đại Đế bay trở lại bên cạnh Giang Ái Kiếm, biểu tình trên mặt vô cùng hòa ái. Mấy giây sau, hắn nhấc tay vỗ nhẹ vào bả vai Giang Ái Kiếm, sau đó thân ảnh hư hóa rồi biến mất.
Giang Ái Kiếm nhìn trái nhìn phải, không biết qua bao lâu mới truyền âm nhập mật nói: “Hắn đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Ngân Giáp Vệ bay về bên cạnh Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm thở phào một hơi. “Bà mẹ nó.”
Hai người đồng thời đáp xuống đất, Giang Ái Kiếm lập tức càu nhàu: “Lão ta đúng là nhân tinh mà! Ai đỡ nổi chứ?”
Ngân Giáp Vệ nói: “Có nhân tinh cỡ nào cũng chỉ là người thôi, chẳng qua là sống lâu hơn một chút, thông tuệ hơn người khác một chút. Kẻ tự cho là mình gặp đủ loại người thì có thể nhìn thấu cả thế gian mới thật sự ngu xuẩn. Ngươi phải biết, năm đó Ma Thần còn thông tuệ, còn bá đạo hơn hắn trăm lần nhưng vẫn chết đó thôi.”
Giang Ái Kiếm lườm hắn một cái: “Ngươi thì không ngu xuẩn đâu nhỉ… chẳng phải cũng bị hắn đánh dùng một chưởng đánh bay đó sao?”
“Ta cố ý đấy.” Ngân Giáp Vệ đáp.
“Khoác lác nữa đi.” Giang Ái Kiếm nhún vai.
“Chỉ có thật sự bị thương mới không khiến hắn hoài nghi. Ta đã bại lộ quá nhiều ở Vân Trung Vực, thập điện nhất định sẽ phái người tới thăm dò ta. Minh Tâm Đại Đế muốn đi trước một bước, đương nhiên ta phải thỏa mãn hắn.”
“Vừa rồi ngươi bộc phát lực lượng không yếu, không sợ bị hắn phát hiện?”
Ngân Giáp Vệ lắc đầu: “Một chưởng kia chỉ sử dụng đạo lực lượng, không để lại vết tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận