Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2164: Trấn áp lực lượng đại địa

Dừng lại một lát, hắn nói tiếp:
“Bí ẩn chi địa từng sinh ra vô số nền văn minh nhưng đều hoá thành nắm đất vàng, thành cát bụi trong năm tháng vô tận. Vũ tộc dùng máu thịt của mình để ngạnh kháng với trời đất, đến loài sâu kiến còn muốn sống, huống hồ gì là con người?”
Hắn không nói rõ ràng, nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Trên đời này ai cũng có thể không tin tưởng Tư Vô Nhai, nhưng Lục Châu sẽ không.
Lục Châu nhìn ra ngoài cửa điện, thật lâu sau mới nói: “Cứ làm thoải mái đi.”
Sáng hôm sau.
Hộ pháp Mạnh Trường Đông đi tới Đông Các nói: “Các chủ, vừa nhận được tin tức lại có hai Thiên Khải Chi Trụ sập xuống, vô số hung thú và nhân loại mất mạng. Ngoài ra thất tiên sinh đã đến hắc liên, bát tiên sinh và thập tiên sinh đã đến hoàng liên và thanh liên.”
“Đã biết.”
“Liên minh nhân loại hung thú và đám người ngoan cố ở Thái Hư đang đấu tranh kịch liệt, Ma Thiên Các có nhúng tay vào hay không?”
“Trời sập xong sẽ đến quang minh, Ma Thiên Các không cần ra tay.”
“Vâng.” Mạnh Trường Đông xoay người rời đi.
Trong Đông Các, Lục Châu lấy Thiên La Đồ ra. Hắn biết đã đến lúc nên hủy nó rồi.
Lục Châu nâng tay đặt lên Thiên La Đồ. Lực lượng Thiên Đạo tựa như thuỷ lãng bao trùm tấm địa đồ, đột nhiên trong đầu Lục Châu xuất hiện đủ loại hình ảnh.
Đại vòng xoáy, không gian xoay tròn, lực lượng quy tắc vô cùng vô tận…
Năm ngón tay Lục Châu khẽ run lên, miệng lẩm bẩm: “Thiên La Đồ cũng đến từ đại vòng xoáy?” Nhưng hắn lại không có chút ấn tượng nào về việc này.
Lục Châu hồi thần, lại lần nữa đẩy ra chưởng ấn. Lực lượng Thiên Đạo ăn mòn Thiên La Đồ, lam sắc hoả diễm thiêu đốt tạo thành âm thanh loẹt xoẹt.
Trên địa đồ, cửu liên sáng dần lên, từng đường quang mang chạy dọc trên thân Thiên La Đồ, sau đó rốt cuộc biến mất, Thiên La Đồ tiêu tán giữa không trung.
Nhìn trước mặt rỗng tuếch, Lục Châu nghi hoặc nói: “Xong rồi?”
Lục Châu điều động nguyên khí để kiểm tra, phát hiện nguyên khí vẫn lưu động bình thường, bèn lấy phù chỉ ra liên hệ với Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai cũng rất kỳ quái: “Có lẽ Thiên La Đồ không có năng lực ngăn chặn nguyên khí…”
Hắn vừa dứt lời, bên phía Đông Các, Mạnh Trường Đông vội vàng quay trở lại bẩm báo:
“Các chủ, phía đông truyền tới tin tức nói là Vô Tận Hải xảy ra biển động, ba trăm dặm bờ biển phía đông đã bị nhấn chìm vào nước biển.”
“Biển động? Là do Thiên La Đồ?” Lục Châu khẽ nghi hoặc, “Còn có dị tượng nào khác không?”
“Đám hải thú rất táo bạo.” Mạnh Trường Đông đáp.
Lục Châu nhìn về phía Tư Vô Nhai trong hình ảnh, hỏi: “Tình hình ở hắc liên thế nào?”
Tư Vô Nhai đáp: “Xin sư phụ yên tâm, Tiêu Vân Hoà và Hạ Tranh Vanh đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước, liên thủ đối phú với hung thú.”
“Tốt.”
Đúng lúc này, phù văn sư duy nhất của Ma Thiên Các hấp tấp chạy tới. “Triệu Hồng Phất có việc bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Gần đây thuộc hạ phát hiện phù văn thông đạo đang từ từ biến mất, loại hiện tượng này càng lúc càng nghiêm trọng, nhất là vừa rồi… hình như lực lượng phù văn đang bị yếu đi rất nhiều, thuộc hạ cảm thấy kỳ quặc nên đến báo với Các chủ.” Triệu Hồng Phất nói.
Nghe vậy, Lục Châu dùng hai tay huy động trên không trung, phác hoạ ra một phù văn. Phù văn hình thành nhưng chỉ mấy giây sau đã biến mất.
Quả nhiên đã yếu đi nhiều.
Lục Châu lại dùng lực lượng Thiên Đạo để phác hoạ phù văn, thời gian dài hơn dùng nguyên khí phác hoạ gấp 3 lần, nhưng sau đó cũng tiêu tán.
Tư Vô Nhai mừng rỡ nói: “Quả nhiên là thế!”
“Tuy phù văn đã yếu đi nhưng vẫn phải cẩn thận Minh Tâm.” Lục Châu nhìn về phía đám thuộc hạ. “Tiếp theo kim liên giao cho các ngươi.”
“Vâng, thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của Các chủ.” Mạnh Trường Đông và Triệu Hồng Phất khom người đáp.
Lục Châu hoá thành một đoàn kim quang bay lên chân trời, phi hành về phía đông.
Trên Thông Thiên Tháp.
Minh Tâm đột nhiên mở mắt, trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc: “A?”
Hắn nâng tay thi triển, từng đạo phù văn xuất hiện trôi nổi giữa không trung, đáng tiếc chỉ vài giây sau lại biến mất.
Minh Tâm nhẹ giọng tự nói: “Một ngày này rốt cuộc cũng đến.”
Hắn quay đầu, truyền âm gọi: “Quan Cửu.”
Quan Cửu cung kính đáp: “Xin Đại Đế phân phó.”
“Thông Thiên Tháp đã sẵn sàng chưa?”
“Bẩm Đại Đế bệ hạ, thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã sập hết tám. Theo chỉ thị của ngài, chúng ta khiến cho Đại Uyên Hiến sập trước, còn lại hai trụ sẽ không cầm cự được lâu, chậm nhất là một tháng nữa.” Quan Cửu đáp.
“Thiên Khải Chi Trụ không diệt thì Thông Thiên Tháp không lập được. Một tháng thì quá lâu.” Minh Tâm Đại Đế nói.
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Thân ảnh Minh Tâm biến mất.
Cùng lúc đó, tại hắc liên.
Tư Vô Nhai cảm nhận được Trấn Thiên Xử trong tay mình khẽ rung động, hắn ngẩng đầu lên nhìn không trung, chẳng có vẻ gì là vội vã.
Từng là tháp chủ Hắc tháp Hạ Tranh Vanh bay tới đứng bên cạnh hắn nói: “Thất tiên sinh, khi nào ngài sẽ đi trấn áp lực lượng đại địa?”
“Không vội, ta còn đang chờ một người.”
“Ai đáng giá để thất tiên sinh phải tự mình chờ đợi?”
Tư Vô Nhai cười đáp: “Một người rất quan trọng, liên quan đến tương lai của nhân loại và thiên địa tồn vong.”
Hạ Tranh Vanh giật mình, không ngừng phỏng đoán. “Nhưng ngài từng nói, nếu không trấn áp được lực lượng đại địa thì khi trời sập, cửu liên chưa chắc sẽ chống đỡ được mà?”
“Ha ha ha, Hạ Tranh Vanh, việc này không cần ngươi nhọc lòng đâu, mọi việc cứ nghe thất tiên sinh là được.” Một thanh âm truyền đến.
Hạ Tranh Vanh quay đầu nhìn sang, thấy Tiêu Vân Hoà đang đi tới bèn gật đầu chào một cái.
Ân oán của hai người đã lắng đọng sau mấy trăm năm, chẳng còn lại một chút nào. Hiện tại nhân loại đang đối mặt với nguy cơ sống còn, bọn họ biết rõ nên làm như thế nào.
Tư Vô Nhai hỏi: “Tiền tuyến thế nào?”
Tiêu Vân Hoà đáp: “Cũng xem như thuận lợi, chỉ là chiến tranh khó tránh khỏi không đổ máu.”
Tư Vô Nhai gật đầu, lấy ra phù chỉ thiêu đốt.
Hình ảnh thứ nhất xuất hiện.
Vu Chính Hải đứng giữa tịnh đế thanh liên, bên cạnh là đại đệ tử Thu Thủy Sơn Hoa Dận. Hai người nhìn về phía thi thể chồng chất như núi trước mặt, sau lưng là cây cột Trấn Thiên Xử rất lớn cắm sâu vào đại địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận