Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1806: Toả Thiên Chi Trận

Lục Châu lại nói: “Thái Hư không cho phép người khác đến gần Thiên Khải Chi Trụ, lão phu hết lần này tới lần khác cứ tới gần đó.”
Không khí trở nên căng thẳng.
Nghiêm Mạc Hồi nhìn chằm chằm Lục Châu không rời mắt, vừa dò xét vừa thử cảm nhận tu vi đối phương, đáng tiếc lại không cách nào tra ra thực hư.
Lục Châu đột nhiên nói: “Ngươi muốn cảm giác tu vi của lão phu?”
Hai mắt Nghiêm Mạc Hồi khẽ nheo lại: “Ngươi không đơn giản.”
“Không đáng nhắc tới.” Lục Châu thản nhiên đáp.
“Quá tự cao tự đại sẽ chỉ hại bản thân mình. Sự cường đại của Thái Hư vượt xa tưởng tượng của ngươi.” Nghiêm Mạc Hồi nói.
Đoan Mộc Điển muốn tìm cơ hội nói lời hoà giải nhưng lại phát hiện mình không cách nào xen miệng vào.
“Thái Hư cường đại thì liên quan gì đến lão phu? Mặc kệ tương lai thế nào, lão phu tuyệt đối không thông đồng làm bậy với bọn hắn.”
“Ngươi thật sự không sợ Thái Hư đối phó ngươi?” Nghiêm Mạc Hồi nhíu mày nói.
“Sợ?” Lục Châu phát ra tiếng cười trầm thấp trong cổ họng, “Nếu lão phu sợ thì đã không đến đây.”
Nghiêm Mạc Hồi giật mình.
Đoan Mộc Điển nhân cơ hội này nói: “Tính tình vị bằng hữu này của ta luôn như thế, trước kia hắn không chịu gia nhập Thái Hư, đi Vô Tận Hải. Nghe nói mất cân bằng tăng lên mới trở về.”
Nghiêm Mạc Hồi vẫn nhìn chằm chằm Lục Châu, không biết đang nghĩ cái gì.
Trọn vẹn một khắc đồng hồ, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều hình ảnh, có không trung, có tự do, có tương lai… Đất trời bao la, ai ai cũng có thể làm điều mình thích, tự do đi khắp nơi, duy chỉ có Nghiêm Mạc Hồi hắn phải canh giữ đời đời ở Hiệp Hiệp.
Lục Châu không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn Nghiêm Mạc Hồi.
Rốt cuộc Nghiêm Mạc Hồi là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này, chắp tay nói với Lục Châu: “Mời.”
Đoan Mộc Điển hỏi chấm?
Thế là được rồi?
Đoan Mộc Điển rất khó lý giải. Hắn là bằng hữu của Nghiêm Mạc Hồi, nói khô nước miếng cũng không được, vậy mà Lục Châu cãi nhau mấy câu thì lại được?
Nghiêm Mạc Hồi nói thêm: “Đời này của ta chỉ kính nể một vài người, ta thưởng thức nhất là người ngông nghênh. Tuy bản thân ta là đạo thánh nhưng lại phải khom lưng uốn gối trước kẻ khác. Ta thừa nhận mình không bằng ngươi!”
Đoan Mộc Điển nghẹn lời.
Lục Châu đáp: “Vậy lão phu không khách khí.”
Nghiêm Mạc Hồi tuy đồng ý để bọn hắn tiến vào Thiên Khải Chi Trụ nhưng không có nghĩa là hắn có lòng hảo tâm. Lục Châu cẩn thận đạp không bay về phía trước.
Nghiêm Mạc Hồi nói: “Chỉ cho phép một mình ngươi tiến vào.”
Lục Châu gọi: “Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm, Tiểu Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.” Ba người đồng thanh đáp.
“Đi cùng vi sư, những người khác chờ ở đây.” Lục Châu nhìn sang Nghiêm Mạc Hồi dò hỏi, “Bốn người được không?”
Nghiêm Mạc Hồi lạnh lùng nhìn mấy người, hai tay chắp sau lưng không nói một lời.
Đoan Mộc Điển nói: “Cho ta chút mặt mũi đi, nếu xảy ra chuyện thì ta sẽ gánh hết trách nhiệm.”
Nghiêm Mạc Hồi nói: “Thật không hiểu nổi các ngươi. Ta chỉ cho các ngươi một khắc đồng hồ, sau một khắc này coi như chúng ta chưa từng gặp.”
Hư ảnh loé lên rồi biến mất.
Lục Châu và Đoan Mộc Điển bay về phía Thiên Khải Chi Trụ, ba đồ đệ theo sát phía sau.
Khi đám người bay tới giữa cầu, hai bên đồng thời xuất hiện hai quả cầu gỗ, trên thân cầu khắc hoạ chi chít đường vân, giữa thiên địa hiện ra thiên la địa võng.
Đoan Mộc Điển cau mày nói: “Nghiêm huynh, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Không ai đáp lời.
“Nghiêm huynh?”
“Ta không có đây, đừng hỏi ta.” Nghiêm Mạc Hồi nói.
Mắt thấy hai quả cầu gỗ đã đánh tới, Lục Châu tung người bay lên đánh ra hai chưởng, đồng thời bộc phát lực lượng Thiên Tướng.
Chưởng ấn xé rách không gian bay ra, đánh văng hai quả cầu. Mà lúc này, lực lượng xung quanh càng trở nên cường đại hơn.
Đoan Mộc Điển phất tay áo nói: “Đây là Toả Thiên Chi Trận, có kết nối với thiên địa chi lực, đừng cố phá trận làm gì. Đi theo ta!”
Đám người cấp tốc bay về phía trước, lúc này lại có mấy quả cầu gỗ lớn hơn trước xuất hiện, đánh về phía đám người.
Đoan Mộc Điển, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Diệp Thiên Tâm đồng thời né tránh cầu gỗ, chỉ còn lại một mình Lục Châu đứng yên giữa không trung không rời đi, trở thành mục tiêu của năm quả cầu.
“Lão Lục!” Đoan Mộc Điển gọi.
Lục Châu đánh ra năm đạo lôi tự phù ấn. “Lôi Cương.”
Năm tấm thẻ Lôi Cương bị bóp nát, chưởng ấn toả kim quang đánh về phía năm quả cầu gỗ.
Oành! Trong đó một quả cầu bị đánh đến nổ tung.
Trong mây mù, Nghiêm Mạc Hồi kinh ngạc hô lên: “A?”
Lục Châu na di về phía trước. “Cùng lên.”
“Đây…” Đoan Mộc Điển quay đầu nhìn mấy quả cầu gỗ, lại nhìn Lục Châu đã tiến vào Thiên Khải Chi Trụ, bỗng nói: “Nghiêm huynh, không phải huynh nói chính huynh cũng không phá được Toả Thiên Chi Trận sao?”
Trong mây mù hoàn toàn yên tĩnh, không người hồi đáp.
Đoan Mộc Điển tự mình gật đầu ra vẻ ta đã hiểu, sau đó tiến vào trong Thiên Khải Chi Trụ.
“Hả?”
Vừa bay thấp xuống, hắn đã thấy ba đệ tử Ma Thiên Các đang đi về phía tầng bình chướng xanh lam, vội kinh ngạc nói: “Các ngươi làm gì thế?”
“An tâm đừng gấp.” Lục Châu nói.
Đoan Mộc Điển cực kỳ khẩn trương quan sát ba người. Bỗng nhiên “ông” một tiếng, Diệp Thiên Tâm đã tiến vào bên trong bình chướng.
Một hư ảnh xuất hiện bên cạnh Đoan Mộc Điển. Mái tóc dài của Nghiêm Mạc Hồi tung bay, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc, thất thanh nói: “Sao… sao có thể?”
Đoan Mộc Điển cũng kinh ngạc không kém gì Nghiêm Mạc Hồi, nhưng cũng không quên quay đầu hỏi cạnh khoé: “Nghiêm huynh, thì ra huynh còn ở đây nha?”
Nghiêm Mạc Hồi nghẹn lời.
Biểu tình của hắn có vẻ mất tự nhiên lườm Đoan Mộc Điển một cái, sau đó lại kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên Tâm đứng trong bình chướng.
Năng lượng trong bình chướng tràn vào cơ thể Diệp Thiên Tâm, lát sau cũng từ từ biến mất.
Nghiêm Mạc Hồi thấp giọng nói: “Nàng ta được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng…”
Đoan Mộc Điển gật đầu: “Đúng vậy… ta cũng chẳng thể hiểu nổi.”
Lúc này, Tiểu Diên Nhi đứng bên dưới uỷ khuất nói: “Vì sao không phải là ta?”
Lục Châu nhìn nàng: “Gấp cái gì.”
Ngu Thượng Nhung lại có cái nhìn rất thoáng, mỉm cười nói: “Cửu sư muội, muội sớm muộn gì cũng sẽ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, cần gì phải nhất thời nóng lòng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận