Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1212

“Không dám chậm trễ. Mỗi ngày ta dành ra một đến hai canh giờ để chuyên tâm tu hành.” Lý Vân Tranh cười nói. “Sư công, ta sắp bước vào Thông Huyền cảnh rồi.”
“Ừm…”
Tiêu Vân Hoà cùng Vu Triều đều nghẹn họng.
Thẩm Tất thấp giọng nhắc nhở: “Tuyệt đối đừng dùng lẽ thường để đánh giá Ma Thiên Các.”
Tiêu Vân Hoà cùng Vu Triều và mấy tên thuộc hạ đồng loạt gật đầu.
Đi tới trước cổng Dưỡng Sinh điện, mọi người dừng bước.
“Sư công, từ khi ngài rời đi, ta đã cho người gia cố lại Dưỡng Sinh điện, khắc hoạ thêm đạo văn để ngài yên tâm cư ngụ.” Lý Vân Tranh nói.
“Rất tốt.” Lục Châu gật đầu khen ngợi.
“Sư công, ta có một việc muốn thỉnh cầu.”
“Nói đi.”
“Sơn Bắc đạo vốn là thế lực của Vấn Thiên Tông. Từ khi ta chưởng khống thiên hạ, mọi việc tiến hành rất thuận lợi, nhưng bên phía Vấn Thiên Tông có chút vấn đề khó mà xử lý. Ngài xem…”
Biểu tình trên mặt Lý Vân Tranh rõ ràng là muốn đòi người.
Lý Vân Tranh thông minh tài trí, Lục Châu đương nhiên hiểu, kẻ có thể làm khó hắn nhất định là cao thủ tu hành.
Lục Châu tuỳ ý nhìn ra sau lưng, vừa định gọi tên Thẩm Tất thì Tiêu Vân Hoà đã lên tiếng trước:
“Vu Triều, ngươi đi cùng bệ hạ một chuyến đi.”
Vu Triều khom người nói: “Vâng.”
Lý Vân Tranh lộ vẻ khó xử: “Sư công, có cần nhờ sư bá đi cùng không?”
“Vu Triều là đủ.” Lục Châu vung tay áo đi vào Dưỡng Sinh điện. “Lão phu mệt rồi.”
Lý Vân Tranh đành nói: “Cung tiễn sư công.”
Vu Triều cười nói: “Bệ hạ, ngài đừng coi thường ta nha!”
“Ngươi lợi hại hơn sư bá của ta sao?”
“Ách… này thì không có.” Vu Triều lúng túng đáp.
Tiêu Vân Hoà vốn muốn trò chuyện với Lục Châu, nhưng thấy sắc trời đã tối, lại đánh nhau cả ngày trời bèn lui về nghỉ ngơi.
Trong Dưỡng Sinh điện.
Lục Châu ngồi xếp bằng. Rốt cuộc cũng có thời gian nghỉ ngơi an tĩnh một chút.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem.
Điểm công đức: 509.510 điểm.
Tuổi thọ còn lại: 652.370 ngày, tương đương 1787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng bản cường hoá, 1 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 145 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, Thái Hư Kính, 2 Thẻ Dịch Dung, 3 Thẻ Kết Hợp, 1 Thẻ Nguỵ Trang, 35 Thẻ Nghịch Chuyển, 9 Hỏa Linh Thạch.
Tọa kỵ: Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, Cùng Kỳ, Đương Khang đang nghỉ ngơi và Đế Giang.
Hầu hết điểm công đức thu hoạch được là từ đợt thú tai ở Sơn Nam đạo và hai tên đại trưởng lão mười Mệnh Cách.
Lục Châu hài lòng gật đầu, đợt này thu hoạch rất khá, bèn xem thử giá của Vạn Lưu Chí Tôn.
Nhưng giá cả vẫn là một đống dấu chấm hỏi.
Thiệt là…
Vậy một đống điểm công đức này dùng làm gì đây? Rút thưởng sao?
Lục Châu nhíu mày xem xét, chợt phát hiện Đương Khang đang trong trạng thái nghỉ ngơi.
“Lão bát?”
Đáng tiếc hiện tại hắn không còn tí Thái Huyền chi lực nào, không thể quan sát bên đó.
Nghĩ lại lão bát ở hoàng liên giới một tay che trời, hẳn là không gặp chuyện gì nguy hiểm nên không cần vội vã.
Lục Châu đóng bảng giao diện, lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu và Bồ Di ra.
“Năng lực của Anh Chiêu, thống trị?”
“Năng lực của Bồ Di, ngự hải, tinh thông thuỷ tính, tinh thông phi hành…”
So sánh hai cái với nhau, hình như năng lực của Bồ Di ưu tú hơn một chút.
“Hai cái đều dùng.” Lục Châu cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu lên.
Anh Chiêu và Bồ Di đều thuộc nhóm Mệnh Cách cao giai, có thể trực tiếp khảm vào khu vực Mệnh Cách “Thiên”, nhưng điều kiện cần là phải có tu vi sáu Mệnh Cách trở lên. Thế nên Lục Châu chỉ có thể khảm nó vào khu vực “Địa”.
Làm như vậy sẽ có một tệ nạn là đại tài tiểu dụng, nhưng bù lại khi lên cấp cao hơn, Tinh Bàn dùng toàn Mệnh Cách cao giai sẽ mạnh hơn những người có cùng số lượng Mệnh Cách rất nhiều.
Lục Châu nhìn vào Củng Chủ Cách trong khu vực “Địa”, cảm thấy vị trí này là thích hợp nhất với năng lực thống trị của Anh Chiêu.
Tiếp đó Lục Châu gọi ra liên toạ, đối chiếu với bản vẽ rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu vào đúng vị trí.
Két.
Mệnh Cung xoay tròn, Mệnh Cách Chi Tâm ghim chặt vào Mệnh Cung.
Thuận lợi đến khó tin.
Mệnh Cách đã khảm vào thành công, lực lượng Mệnh Cách cũng có đầy đủ, nhưng sẽ thu hoạch được năng lực thế nào đây?
Đối với chức vị hoàng đế của nhân loại, Lục Châu không cảm thấy hứng thú. Viên Mệnh Cách Chi Tâm này hẳn là nhắm vào hung thú chứ không phải con người.
Hồi tưởng lại tình cảnh Bồ Di chỉ huy bầy hung thú trong trận thú tai, Lục Châu cảm thấy Bồ Di cũng có năng lực thống trị, nhưng không xuất sắc bằng Anh Chiêu.
Mặt khác, Lục Châu còn có một đám toạ kỵ, nếu có được năng lực này thì việc thuần phục hung thú làm toạ kỵ sẽ càng dễ dàng hơn trước.
Két.
Khu vực Mệnh Cách vang lên một tiếng thanh thuý, Mệnh Cung lõm vào theo hình dạng của Mệnh Cách Chi Tâm, toả ra một đạo hào quang, chuẩn bị hấp thu thọ mệnh.
Lục Châu cấp tốc lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm ra.
Tuổi thọ còn lại: 652.370 ngày, tương đương 787 năm, tuổi thọ nghịch chuyển: 263 năm.
Nếu dùng mất 1.500 năm thì Lục Châu sẽ còn thừa lại gần ba trăm năm thọ mệnh, cộng thêm sau khi hoàn thành Mệnh Cách được tăng thọ năm trăm năm, hắn sẽ có gần tám trăm năm tuổi thọ.
Cũng tạm được.
Thời gian sau đó là chờ khu vực Mệnh Cách hấp thu thọ mệnh, chỉ là không rõ hắn sẽ phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Trước đây khi khai bốn viên Mệnh Cách, loại thống khổ đó Lục Châu có thể chịu được, nhưng càng về sau độ khó sẽ càng tăng.
Tốc độ xoay tròn của Mệnh Cung càng lúc càng nhanh, Lục Châu thấy rõ ràng số thọ mệnh còn lại đang giảm bớt.
- Trừ 100.
- Trừ 200.
- Trừ 100…
Không muốn lãng phí thời gian, Lục Châu bắt đầu nhắm mắt lại lĩnh hội Thiên thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận