Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1299

Công Tôn Viễn Huyền nhíu mày suy nghĩ.
Hiện tại hắn chỉ còn mười một Mệnh Cách, sau khi trở về địa vị tất nhiên sẽ bị hạ xuống. Nhưng hắn là bại tướng dưới tay người ta, chỉ có thể nhận mệnh, bèn nói:
“Ta đồng ý với Lục các chủ. Nhưng mong các vị đừng truyền việc ngày hôm nay ra ngoài. Nếu vương đình biết ta chỉ còn mười một Mệnh Cách thì ta không cách nào lấy Lam Thuỷ Tinh được nữa.”
“Tốt.” Lục Châu gật đầu, “Đừng chơi âm mưu với lão phu, nếu không Hắc Tháp chính là tấm gương của các ngươi.”
Nói xong Lục Châu phất tay ra hiệu Công Tôn Viễn Huyền có thể ly khai.
Công Tôn Viễn Huyền xoay người đi về phía cái bàn đặt túi tinh hoa Hắc Diệu Thạch, vừa định vươn tay lấy.
“Hửm?”
Lục Châu vừa lên tiếng, toàn thân Công Tôn Viễn Huyền đã cứng lại, bèn gượng cười một cái rồi nhanh chân rời đi.
Sở dĩ Lục Châu để hắn đi là vì để hắn sống có giá trị hơn nhiều, hơn nữa Lục Châu không muốn để Lam Hi Hoà đạt được mục đích, có vương đình kiềm chế Lam Hi Hoà vẫn tốt hơn. Mặt khác Lục Châu càng muốn nhân cơ hội này lấy được Lam Thuỷ Tinh từ tay vương đình.
“Ngươi lấy Lam Thuỷ Tinh từ trong Thái Hư?” Lục Châu hỏi Lam Hi Hoà.
Lam Hi Hoà cũng không hề giấu giếm mà đáp:
“Hơn ba trăm năm trước, rất nhiều tu hành giả đến bí ẩn chi địa để tìm bảo vật, người có vận khí tốt sẽ thu hoạch được vô số kỳ ngộ. Nhưng sau đó hạt giống Thái Hư biến mất, chẳng ai biết vì sao, chỉ còn lại Lam Thuỷ Tinh. Lam Thuỷ Tinh vốn chính là đất trồng hạt giống Thái Hư, sau khi rời khỏi bí ẩn chi địa thì tự động ngưng kết thành tinh, trở thành Lam Thuỷ Tinh hiện tại.”
Mỗi lần nghe nói đến kế hoạch Thái Hư, Lục Châu đều nghĩ tới thuỷ tinh cầu ký ức. Chẳng lẽ hắn xui xẻo như vậy, bộ phận ký ức bị hư hao lại chính là ký ức khi tiến vào Thái Hư?
Cơ Thiên Đạo chỉ là bát diệp, sao có thể tranh đoạt hạt giống Thái Hư với Thiên Giới Bà Sa? Huống chi khi đến bí ẩn chi địa hắn còn chưa đạt tới bát diệp, khi trở về còn bị Lạc Tuyên lấy mất một viên.
“Khí tức Thái Hư trên người ngươi là thu hoạch được từ Lam Thuỷ Tinh?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà gật đầu. “Lục các chủ sẽ không vì vậy mà tức giận chứ? Ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”
“Ngươi chỉ có một phần Lam Thuỷ Tinh này thôi?”
“Chỉ có một phần.” Lam Hi Hoà đáp, “Nhưng phần này có ẩn chứa khí tức Thái Hư, còn những phần khác không có tác dụng lớn, không thể cải thiện tư chất.”
“Những phần khác đâu?” Lục Châu hỏi.
Lam Hi Hoà nghi hoặc nói: “Lục các chủ tìm Lam Thuỷ Tinh cũng vì muốn thu hoạch được khí tức Thái Hư sao?”
“Đồ tốt như vậy ai mà chẳng muốn có.”
Lam Hi Hoà gật đầu cười:
“Trong ba ngàn năm qua, con người đã tiến hành năm lần kế hoạch Thái Hư. Lần thứ nhất, lần thứ hai, con người tổn thất nặng nề, chỉ mang về một ít thiên tài địa bảo. Ba lần tiếp theo mang về được sáu phần Lam Thuỷ Tinh. Ta chỉ biết tung tích của ba phần. Một phần trong tay hoàng đế Đại Minh vương đình, một phần trong tay Lục Thiên Sơn của Đại Viên vương đình, một phần nữa chính là cái trong tay Lục các chủ.”
“Chỉ có sáu phần?” Lục Châu nhíu mày.
Hệ thống muốn hắn thu thập 9 phần, có 3 phần không rõ tung tích, 3 phần bị thiếu. Chẳng lẽ theo tiết tấu này, hắn thật sự phải đến bí ẩn chi địa một chuyến?
“Chỉ có?” Lam Hi Hoà nghi hoặc hỏi lại.
Lục Châu nói lảng sang chuyện khác: “Ý lão phu là năm lần thực hiện kế hoạch Thái Hư mà chỉ mang về có sáu phần, thật đáng tiếc.”
“Bí ẩn chi địa quá nguy hiểm, hơn ba trăm năm trước ta đã là vô địch thiên hạ mà vẫn khó có thể đối kháng với hung thú trong đó.” Lam Hi Hoà thở dài.
Nghĩ tới việc gặp phải Tần Mạch Thương trên đỉnh núi tuyết gần Vân Sơn, Lục Châu nói:
“Có lẽ trong tứ đại bí ẩn chi địa còn có tu hành giả mạnh hơn chúng ta.”
Không ngờ Lam Hi Hoà không hề kinh ngạc mà thản nhiên đáp:
“Vẫn luôn có. Chỉ là đã ngăn cách với chúng ta từ lâu, không hề qua lại.”
“Ngăn cách?” Người lên tiếng hỏi là Tư Vô Nhai.
Lam Hi Hoà gật đầu giải thích:
“Có thể là bị ngăn cách, cũng có thể là do quy tắc của ông trời tạo ra. Chẳng hạn như hung thú Côn Bằng ở Vô Tận Hải, cho đến nay không một ai đủ sức giết nó. Lối vào bí ẩn chi địa đều có hung thú cực kỳ nguy hiểm canh giữ, hoặc là vực sâu ngàn vạn dặm, con người rất khó có thể vượt qua. Nhưng có một chỗ mà các vị đều biết.”
Lục Châu và Tư Vô Nhai đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía Lam Hi Hoà, lẳng lặng chờ Lam Hi Hoà nói ra đáp án.
Lam Hi Hoà vẫn giữ nụ cười trên môi, nhìn lướt qua hai sư đồ, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Châu.
“Tử.” Nàng chỉ nói một chữ.
“Tử liên?” Lục Châu hỏi, không quá bất ngờ.
“Chỗ đó không tính là bí ẩn chi địa, cũng không cường đại như trong tưởng tượng. Đó là khu vực nuôi nhốt đầu tiên của Hắc Tháp và Đại Viên, là nguyên nhân khiến Hắc Tháp có cao thủ nhiều như mây. Sau đó bọn hắn lặp lại chiêu cũ, tiếp tục nuôi nhốt hồng liên, còn định làm như thế với cả kim liên.” Lam Hi Hoà nói.
“Còn Bạch Tháp thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận