Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1435

Tào Chiết Xuân lắc đầu nói: “Tiểu đội U Linh, ngươi có nghe nói tới không?”
Lục Ngô nhấc chân lên.
Đoan Mộc Sinh lăn tròn một vòng rồi đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, ngẩng đầu nhìn không trung nói: “Đều cút cho ta.”
Tuy Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô không quá vừa ý nhau, nhưng nhìn Đoan Mộc Sinh đứng ngăn trước mặt nó, dáng người thẳng tắp, tay cầm Bá Vương Thương, vì nó mà đuổi địch nhân đi, Lục Ngô có chút sửng sốt… Trên người hắn quả thật có bóng dáng của Đoan Mộc Điển!
Tào Chiết Xuân kỳ quái nói: “Huynh đệ, một mình ngươi không đối phó nổi Lục Ngô, chẳng bằng đôi bên hợp tác.”
“Cái gì mà hợp tác? Nghe không hiểu lời ta à?”
Đoan Mộc Sinh đạp đất, phóng thẳng lên thiên không, thương cương bạo phát, vọt tới trước mặt Tào Chiết Xuân.
“Lão đại!” Đám người kinh hô.
Ầm!
Một thanh sắc Tinh Bàn đột nhiên xuất hiện ngăn trở, đẩy lùi Đoan Mộc Sinh. Người vừa ra tay là Từ Trọng Hạ.
“Thật không biết tốt xấu. Đợi Lục Ngô xé xác ngươi ra, chúng ta lại động thủ!”
Đám người gật đầu.
Đoan Mộc Sinh rốt cuộc cũng nghe hiểu. Hắn đáp xuống đỉnh đầu Lục Ngô, toàn thân toả ra khí tức uy nghiêm, tử long trên cánh tay ẩn hiện quang mang, nhàn nhạt nói: “Lục Ngô.”
“Thiếu chủ, xin phân phó.”
“Giết!”
“Được.” Lục Ngô lập tức đạp mạnh chân xuống đất, tung người nhảy lên tầng mây.
Oanh!
Tào Chiết Xuân nhướng mày quát: “Thú hoàng đã nhận chủ?! Lui, tất cả mọi người nghe lệnh, lui lại”.
Ngay cả Diệp Vô Thanh cũng bị tiếng xưng hô này làm cho kinh sợ. Thế gian này không có bao nhiêu người có thể hàng phục thú hoàng.
Đoan Mộc Sinh trông chẳng có bao nhiêu bản lĩnh… chẳng lẽ bởi vì hạt giống Thái Hư trên người hắn?
Diệp Vô Thanh mang theo Diệp Thành lui lại, trong lòng không ngừng mặc niệm, tuyệt đối đừng bại lộ khí tức Thái Hư của ngươi!
Thừa Hoàng rơi xuống. Giữa không trung, hàn khí phô thiên cái địa đánh xuống.
Tào Chiết Xuân đã lui lại ngàn mét, trong tay xuất hiện một quyền trượng dài một thước. Hắn cắm quyền trượng xuống đất, thanh cương bộc phát.
Hàn ý cường đại bị thanh cương xung kích, giảm đi một nửa uy lực.
Diệp Vô Thanh quay đầu nhìn Tào Chiết Xuân, trong lòng thầm nghĩ, thì ra là thế, thế nhân đều nói Tào Chiết Xuân rất lợi hại, hoá ra hắn là tu hành giả am hiểu trị liệu.
Lục Ngô từ trên trời rơi xuống, chín cái đuôi quét ngang sơn phong.
Oanh! Cự thạch bắn ra tứ phía.
Từ Trọng Hạ cười nói: “Vào chỗ!”
Bốn mươi tên tu hành giả cấp tốc lui lại. Hàn ý chỉ khiến quanh thân bọn hắn có thêm một tầng sương lạnh, không đủ ngăn cản động tác.
Tất cả tu hành giả vào chỗ, từng người đều huýt sáo ra hiệu.
“Tứ muội.”
“Đến đây!”
Đại thần xạ thủ Phó Nguyễn Đông nhảy lên không trung, kéo động tiễn cương. Vô số tiễn cương xuất hiện đầy trời phá không bay về phía Lục Ngô.
Lục Ngô lại lần nữa phóng lên tầng mây. “Bò sát đáng ghét!”
Vô số băng trùy từ trên mây phóng xuống. Đám tiễn cương của Phó Nguyễn Đông đều bị cản lại.
Có mấy người bị băng trùy bắn trúng cương khí hộ thể, phun ra máu tươi.
Đoan Mộc Sinh lăng không lao xuống, hư ảnh loé lên đánh thẳng về phía nữ thần xạ thủ.
Phó Nguyễn Đông liếc mắt khinh thường: “Tu vi cỡ này làm sao thuần phục được Lục Ngô?”
Nàng ta cấp tốc nâng cung lên, kéo động tiễn cương!
Mấy chục đạo tiễn cương bức lui Đoan Mộc Sinh. Hai tay hắn run lên, tử long xao động bất an.
Lục Ngô thấy vậy, lập tức há miệng ra hít một hơi. Đoan Mộc Sinh bị nó hút trở về.
“Chúng ta đi!” Lục Ngô ý thức được thực lực của nó đang hao tổn một nửa, tiếp tục chiến đấu không phải là hành vi sáng suốt. Nó nhảy lên không trung định rời đi…
Từ Trọng Hạ bỗng cười nói: “Đang chờ ngươi đây.”
Hắn phát ra tín hiệu. Đám tu hành giả xung quanh lập tức vào vị trí. Trận pháp phát sáng lên.
Trong tay mỗi người bọn hắn có một mảnh trận bố, đạo văn trên đó nở rộ quang mang, bốn phía lập tức xuất hiện một tấm lưới bao trùm toàn khu vực.
Lục Ngô không thèm để ý, trực tiếp nhảy lên.
Oanh!
Tấm lưới bị kéo dãn ra, có mấy tu hành giả thổ huyết bắn ngược ra sau.
Tào Chiết Xuân lập tức huy động quyền trượng. Thanh sắc cương ấn vây lấy đám người bị thương, cấp tốc chữa trị.
Diệp Vô Thanh nhìn mà kinh hãi.
Đây chính là điểm cường đại của liệp đội U Linh. Không phải vì năng lực của từng người mạnh mẽ, mà vì khả năng phối hợp của bọn hắn phi thường hoàn mỹ, đặc biệt là khi có một đội trưởng siêu cấp vú em. Cho dù Lục Ngô không bị thương cũng không có khả năng thoát khỏi đám người này.
Đám tu hành giả được chữa trị nói: “Tạ ơn lão đại.”
Tào Chiết Xuân cười đáp: “Tấn công.”
Ông ông ông…
Bốn mươi đạo thanh sắc Tinh Bàn xuất hiện. Trên không trung, Phó Nguyễn Đông cũng gọi ra Tinh Bàn. Nàng điên cuồng kéo động tiễn cương bắn vào Lục Ngô, khiến nó tâm phiền ý loạn.
Lục Ngô rơi trở lại khu vực giữa ba toà sơn phong.
“Phong bế!” Từ Trọng Hạ kinh hỉ hô lên.
Bốn mươi tu hành giả lập tức đến gần, trận bố trong tay sáng lấp lánh, tấm lưới bắt đầu phong bế toàn bộ không trung.
Trong phương viên mấy ngàn mét hoá thành màn đêm đen kịt.
Diệp Vô Thanh kinh ngạc nói: “Hắc Thiên Ma Trận?”
“Ngươi cũng có chút kiến thức.” Tào Chiết Xuân nói.
Hắc Thiên Ma Trận có lực phòng ngự không quá cường đại, nhưng có thể phong bế không gian trong một khoảng thời gian, khiến người trong trận mất đi phương hướng, tầm nhìn, thậm chí đến khí tức cũng khó nắm bắt được.
“Lục Ngô, ở trong đại trận này, ngươi vĩnh viễn không tìm được lối ra, có tin không?” Tào Chiết Xuân nói.
Lục Ngô phẫn nộ gầm rú, âm công chấn động tứ phương.
Tào Chiết Xuân hạ lệnh: “Ngoan cố chống cự, để xem ngươi chống được bao lâu. Mọi người thoả thích phát huy đi.”
“Tuân lệnh.”
Đám tu hành giả bắt đầu tấn công Lục Ngô không chút kiêng kỵ. Kiếm cương, đao cương, chưởng ấn toàn bộ đánh tới.
Lục Ngô ở trong trận tựa như bị choáng váng đầu óc, dựa vào phòng ngự cường đại để chống chọi lực tấn công, cứ thế duy trì suốt nửa canh giờ.
Phó Nguyễn Đông lơ lửng trên không trung, nhìn Lục Ngô và Đoan Mộc Sinh nói:
“Tiểu Lục Ngô, tỷ tỷ giải quyết chủ tử của ngươi trước.”
Tiễn cương xuất hiện, vạch phá bầu trời bay về phía Đoan Mộc Sinh. Lục Ngô há miệng phun Đoan Mộc Sinh ra.
Ầm!
Tiễn cương bắn trúng cằm nó. Lục Ngô bị đau lui lại một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận