Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1678

Nguyên Lang thấy hắn gật đầu, vội vàng nói: “Ngày mai ta sẽ dẫn người đến ngay.”
Minh Thế Nhân đi tới, dùng cùi chỏ chọt Nguyên Lang một cái, thấp giọng nói: “Ngươi thật là thú vị, có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không a?”
Nguyên Lang hỏi chấm?
Lục Châu quay đầu trừng mắt nói: “Đừng chậm trễ thời gian.”
Đám người lập tức theo chân Lục Châu bay về phía Thần Đô.
Nguyên Lang gãi gãi đầu nhìn đoàn người đã đi xa, khẽ lẩm bẩm: “Giờ nói đồng ý có phải là chậm quá rồi không?”
Các tu hành giả Thần Đô đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, hiếu kỳ không thôi. Bên trong hoàng thành là khu vực cấm phi hành, dám làm như vậy đều là đại lão một phương.
Không bao lâu sau, đoàn người Lục Châu đã đến hoàng cung.
Đúng lúc này, vèo một tiếng, một đạo kim sắc tiễn cương vạch phá bầu trời bay về phía Lục Châu.
Đám tu hành giả và lão bách tính trong thành vừa nhìn đã biết tiễn cương của ai.
“Là đệ nhất thần xạ thủ Hoa Nguyệt Hành!”
Mấy năm nay, Hoa Nguyệt Hành canh giữ ở Thần Đô, bắn giết vô số hung thú, từ lâu đã trở thành thần tượng của đám tu hành giả trẻ tuổi trong thành.
Lục Châu thản nhiên dùng hai ngón tay kẹp lấy tiễn cương. Soạt !
Tiễn cương hoá thành nguyên khí tiêu tán giữa không trung.
Đoàn người tiếp tục bay về phía trước mà không dừng lại một giây nào. Tình cảnh này khiến đám người trong thành không khỏi sửng sốt.
Hoa Nguyệt Hành còn đang kinh ngạc, vừa định thiêu đốt phù chỉ kêu gọi cứu binh thì đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm từ xa truyền tới.
“Hoa Nguyệt Hành.”
Tuy còn chưa nhìn rõ dung mạo của đối phương nhưng giọng nói này vô cùng quen thuộc, Hoa Nguyệt Hành chấn kinh hô lên: “Các chủ!”
Tu hành giả và đại nội cao thủ trong thành vội vã lăng không bay lên, nhìn về phía đoàn người vừa đến.
Đám người Hắc Tháp và Bạch Tháp đã giảng hoà từ lâu để chung tay đối phó với hiện tượng mất cân bằng. Từng người lao vụt lên không trung, gọi ra pháp thân.
Lục Châu thấy vậy, gọi ra toà kim sắc pháp thân cao gần hai trăm trượng nhập vào trong mây mù, uy nghiêm gọi: “Chiêu Nguyệt.”
Một nữ tử từ trong hoàng cung bay vụt ra, tâm thần đại chấn. Nhìn thấy Lục Châu, nàng lập tức lăng không quỳ bái: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Toàn bộ tu hành giả trong Thần Đô và đám người Hắc Tháp Bạch Tháp đều chấn động ngẩng đầu nhìn toà pháp thân khổng lồ, đồng thời hành lễ.
“Bái kiến Lục các chủ.”
“Bái kiến Cơ tiền bối.”
[Ting ! thu hoạch được 2.350 người thành kinh lễ bái, ban thưởng 2.350 điểm công đức.].
Đám bách tính trong thành lập tức hiểu ra, thần thủ hộ mà bọn hắn thờ phụng đã trở về rồi! Ai nấy đều vội vàng quỳ xuống lễ bái.
[Ting ! thu hoạch được 105.500 người thành kính lễ bái, ban thưởng 105.500 điểm công đức.].
Lục Châu chỉ định dùng pháp thân để cho đám người Hắc Tháp Bạch Tháp và đại nội cao thủ biết hắn trở về, lại không ngờ rằng sẽ thu được nhiều điểm công đức như thế.
Thấy điểm công đức đã ngừng tăng, Lục Châu thu hồi pháp thân vào. Đám tu hành giả Thần Đô đều thở phào như trút được áp lực.
“Đứng lên rồi nói.”
Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Chiêu Nguyệt khiến nàng giật mình, trong lòng thầm nghĩ, sư phụ đi ra ngoài nhiều năm, không ngờ tu vi lại tịnh tiến nhiều như thế.
Chiêu Nguyệt đứng dậy. Hoa Nguyệt Hành từ xa bay tới quỳ xuống nói: “Thuộc hạ không biết là Các chủ trở về, mong Các chủ thứ tội!”
Nhan Chân Lạc lên tiếng giới thiệu: “Vị này là thần xạ thủ Ma Thiên Các, Hoa Nguyệt Hành.”
Bốn huynh đệ Khổng Văn chắp tay hành lễ. Hoa Nguyệt Hành lập tức biết mấy người này là tân nhân mới đến.
Lục Châu nói: “Tiễn thuật tiến bộ không ít, tu vi bao nhiêu rồi?”
Hoa Nguyệt Hành đáp: “Thuộc hạ hổ thẹn, mấy năm nay tiến bộ có hạn, chỉ vừa bước vào Thiên Giới Bà Sa.”
Nàng vốn là thiên tài tu hành, chỉ trong vòng mười năm tiến vào Thiên Giới Bà Sa đã là không dễ.
Lục Ly nói: “Việc này thật kỳ lạ. Ta đã luôn cảm thấy kỳ quái, vì sao tu hành giả kim liên giới luôn tiến bộ nhanh hơn người khác một chút?”
“Tu hành giả kim liên tiến bộ nhanh?”
“Đúng vậy, nguyên nhân cụ thể là gì thì ta không biết, có lẽ… do khí hậu dưỡng thành cũng không chừng.” Lục Ly gãi đầu nói.
Đám người bật cười ha hả, cho là Lục Ly đang nói đùa, không ai để ở trong lòng.
Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ, sao người lại trở về?”
“Vào trong rồi nói.”
“Vâng, mời sư phụ.”
Trong đại điện.
Thái giám Lý Vân Triệu nghe tin Lục các chủ trở về, cấp tốc dẫn theo Thái hậu đến diện kiến.
Lục Châu vốn không định lưu lại lâu, chỉ muốn vào trong nói chuyện một chút rồi chạy tới Bồng Lai đảo. Nhưng thấy Thái hậu đến, hắn nghi hoặc hỏi: “Thái hậu?”
Thái hậu run rẩy nói: “Ai gia nghe nói Cơ các chủ trở về, cho dù thân thể này không chịu nổi cũng phải đến gặp ngài một lần.”
Lý công công nói bổ sung: “Cơ lão tiền bối, là như thế này, mấy năm nay Thái hậu nghĩ ra rất nhiều chuyện, có một việc muốn thỉnh cầu ngài.”
Lục Châu gật đầu: “Nói đi.”
Dù sao bà ta cũng là bà ngoại của Chiêu Nguyệt, Lục Châu đương nhiên không thể khoanh tay mặc kệ.
Thái hậu gật đầu, chậm rãi hỏi: “Giang Ái Kiếm… có phải là tôn tử Lưu Trầm đáng thương của ai gia không?”
Lục Châu khẽ nhíu mày. Vốn cho rằng lão thái thái sẽ hồ đồ cả đời, không ngờ rốt cuộc vẫn nhận ra.
Lục Châu gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Cho dù Thái hậu đã đoán được từ trước, nhưng nghe được câu trả lời của Lục Châu vẫn chấn động toàn thân, ngả người ra sau. Cũng may có Lý công công đứng sau nâng đỡ.
Thái hậu bật khóc nức nở.
Lý công công kéo một chiếc ghế đến đỡ Thái hậu ngồi xuống, không ngừng an ủi.
Thái hậu nói: “Ai gia đều nhớ, đều nhớ ra rồi… hài tử đáng thương, hắn đang ở đâu?”
Lục Châu nói: “Hắn đang sống rất tốt.”
“Vì sao hắn không trở về? Ai gia muốn gặp hắn… ai gia nợ hắn, hoàng đế nợ hắn…”
“Ngươi không nên tự trách. Hoàng thất xảy ra nhiều chuyện như vậy, không phải là lỗi của ngươi. Hắn đi Bồng Lai đảo bái sư học nghệ, trở thành cao thủ một thời. Vì sao hắn không trở về thì ngươi nên tự hiểu, lão phu không cần phải giải thích lại nữa.” Lục Châu nói.
Thái hậu ngừng khóc, hành lễ với Lục Châu: “Nếu có thể, cầu xin ngài mang hắn về đây một lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận