Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1674

Phạm Trọng nói: “Nếu Lục huynh muốn tìm đến Thái Hư, có thể lựa chọn hai con đường: một là đến khu vực hạch tâm, với thực lực đại chân nhân, có lẽ huynh sẽ tìm được manh mối, nhưng việc này vẫn có nhiều nguy hiểm. Hai là đến bái phỏng Trần thánh nhân. Trần thánh nhân là vị thánh nhân duy nhất trong cửu liên có hiệp nghị cân bằng với người trong Thái Hư, hắn nhất định biết nhiều hơn chúng ta.”
Đám người gật đầu đồng tình.
Vu Chính Hải chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy Phạm chân nhân nói có lý. Muốn đốn củi nhanh thì phải mài dao sắc.”
Sư phụ người là đại chân nhân, mà bọn ta còn đang giãy giụa qua một Mệnh Quan và hai Mệnh Quan…
Tần Nhân Việt thấy Lục Châu rơi vào trầm tư, bèn nói: “Lục huynh, ta có một khối ngọc phù truyền tống tập thể, có thể trợ giúp huynh trở về kim liên giới…”
Lục Châu nhanh nhẹn cất ngọc phù và Đại Di Thiên Đại.
Tần Nhân Việt đứng dậy nói: “Vậy chúng ta không quấy rầy huynh nữa. Cáo từ.”
Đám người đồng loạt rời đi.
Mấy người Minh Thế Nhân còn chưa kịp đi đã bị Lục Châu gọi lại. “Lão tứ và Diên Nhi ở lại.”
Lục Châu nghiêm túc nói: “Lão tứ, việc ngươi có hạt giống Thái Hư đã bị truyền ra ngoài, thanh liên giới có không ít người biết. Đừng tưởng có vi sư là chỗ dựa thì có thể không kiêng nể gì cả.”
Minh Thế Nhân lập tức quỳ xuống nói: “Đồ nhi biết sai.”
Thế giới này rộng lớn như vậy, núi cao tất có núi cao hơn.
“Diên Nhi, tiểu Hỏa Phượng đã bị bại lộ, nó là hậu duệ của thánh thú, lại thêm chân huyết, chắc chắn sẽ bị người khác ngấp nghé.” Lục Châu nói.
“Vâng…” Tiểu Diên Nhi cúi đầu, “Sớm biết như vậy đồ nhi đã không cho nó xuất hiện.”
Lục Châu nói: “Mọi việc phải lấy cẩn thận làm đầu. Lui xuống đi.”
Có lúc Lục Châu cảm thấy thế giới tuy lớn nhưng lại chẳng có chỗ để dung thân.
Chờ các đồ đệ rời đi, Lục Châu bắt đầu lĩnh hội Thiên thư.
Trời sập tối.
Lục Châu đột nhiên cảm ứng được một tia năng lượng ba động. Loại ba động này cực kỳ quỷ dị, hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện bên ngoài đạo trường Nam Sơn, dùng thần thông bao trùm phương viên ngàn trượng.
Quả nhiên hắn phát hiện trong phế tích của đạo trường Bắc Sơn có hai thân ảnh lăng không bất động, thu liễm toàn bộ khí tức trên người.
Mà ở phía đông đạo trường Nam Sơn lại có một thân ảnh khác trôi nổi giữa không trung, không ẩn tàng khí tức.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi bay về phía đông, đến cách người kia khoảng trăm thước.
Trên không trung, một lão giả đưa lưng về phía Lục Châu, khí thế bàng bạc như nước, cất tiếng nói: “Ngươi đến rồi.”
Lục Châu nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”
“Có thể cảm giác được sự tồn tại của ta, nói rõ tu vi của ngươi ít nhất là cấp bậc chân nhân.” Lão giả nói, “Ta họ Âu Dương.”
“Âu Dương?” Thanh liên giới không có nhân vật như vậy. “Ngươi tìm lão phu có việc gì?”
Âu Dương lão giả nói: “Nơi này còn lưu lại khí tức của thánh thú Hỏa Phượng, xin hỏi ngươi có thấy nó không?”
“Ngươi tìm Hỏa Phượng?”
Âu Dương lão giả xoay người lại, ánh mắt lộ vẻ tang thương. Hắn nhìn Lục Châu, sau đó khẽ gật đầu, để lộ ánh mắt tán dương: “Ngươi chính là vị đại chân nhân kia? Đừng quá đề phòng, ta tới đây chỉ vì Hỏa Phượng.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Nó đã rời đi. Với kiến thức của ngươi cũng đủ biết lão phu không có khả năng đánh bại nó.”
Nhìn khung cảnh tan hoang xung quanh, Âu Dương lão giả khẽ gật đầu.
“Nói có lý, hôm nay ta đường đột mạo phạm rồi. Tu vi và thiên phú của ngươi rất cao, có lẽ về sau chúng ta sẽ còn gặp lại. Viên Thái Hư Huyền Đan này có thể giúp ngươi một chút, xem như ta bồi thường cho ngươi.” Âu Dương lão giả ném ra một viên đan dược.
Không có chuyện gì tự dưng lại đền bù? Logic của người này có chút vấn đề nha.
Thái Hư Huyền Đan không phải là đan dược bình thường, lúc trước Thác Bạt Tư Thành nhờ vào vật này mà tấn thăng lên một Mệnh Cách. Có nó, Lục Châu sẽ có thể tiến vào mười chín Mệnh Cách.
“Ngươi và lão phu không thân cũng chẳng quen, vì sao lại tặng đồ quý giá như vậy cho lão phu?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Dạo gần đây thật là kỳ quái, đầu tiên là Giải Tấn An, giờ lại tới Âu Dương lão giả, ai nấy đều thích tặng bảo bối cho mình.
Có khi nào bọn hắn nhận lầm người không? Cái tên Lục Thiên Thông kia nhân duyên thật tốt.
“Chờ một chút.” Thấy lão giả muốn đi, Lục Châu lập tức gọi lại. Giải Tấn An chạy mất rồi, cái gì cũng không kịp hỏi. Lần này Lục Châu muốn hỏi han Âu Dương lão giả mấy câu.
“Trọng Minh hiện thế, ta còn có việc. Xin cáo từ.”
Ông !
Năng lượng cộng hưởng, lão giả biến mất. Hai tu hành giả đứng trong đạo trường Bắc Sơn cũng bay về phương xa rồi biến mất hoàn toàn.
“Trọng Minh hiện thế?” Lục Châu nhìn chân trời trống rỗng, khẽ cau mày.
Cùng lúc đó.
Âu Dương lão giả mang theo hai tên thuộc hạ xuất hiện tại một ngọn sơn phong phía bắc rồi dừng lại.
“Âu Dương tiên sinh, khí tức của Hỏa Phượng trong phế tích cực kỳ nồng đậm, Hỏa Phượng hẳn là chưa rời đi được bao xa, sao ngài không tra được?” Tên thuộc hạ hỏi.
Âu Dương lão giả liếc nhìn tên thuộc hạ, âm trầm nói: “Ngươi đang chất vấn ta?”
“Thuộc hạ không dám!”
“Hỏa Phượng được xưng là bất tử thần điểu, với thực lực của các ngươi liệu có bắt được nó không?” Âu Dương lão giả hỏi lại.
“Nhưng là, việc này… không phải còn có ngài ở đây sao?” Tên thuộc hạ nói.
“Ta đến thanh liên giới chỉ để giải sầu, không phải tự tìm phiền não. Ta cũng không đánh thắng được Hỏa Phượng.” Âu Dương lão giả nói.
“Lui ra đi, ta muốn được một mình yên tĩnh.”
“Vâng.” Tên thuộc hạ lách mình rời đi.
Lát sau, một đạo hư ảnh màu đen xuất hiện ở gần đó nói: “Âu Dương lão đệ, đã lâu không gặp.”
“Lão đệ?” Âu Dương lão giả nhíu mày.
“Nói đùa thôi, đừng để ý… Đám lão già chúng ta đều cao tuổi thế này, nếu cả ngày cứ xụ mặt thì chán muốn chết rồi.”
Âu Dương lão giả nói: “Ta đến gặp ngươi không phải để nghe những thứ này.”
“Được được được.” Hư ảnh cười ha hả nói, “Ngươi gặp người đó chưa?”
“Rồi.”
“Thấy thế nào?”
“Chả ra làm sao cả.” Âu Dương lão giả nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận