Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1151

Lục Châu không quá ưa thích mấy thứ lễ nghi phiền phức, thấy đám người bên dưới hết bái rồi lạy bèn xua tay: “Miễn lễ.”
Trong số các tu hành giả đứng trong đại điện, có không ít những gương mặt lạ. Lục Châu có Chân Thực Chi Nhãn, ai có địch ý đều sẽ bại lộ, nhưng đến một người cũng không có.
“Cơ huynh, nhi tử không nên thân của ta gần đây thế nào rồi?” Chư Thiên Nguyên là người đầu tiên lên tiếng.
Lục Châu thành thật trả lời: “Ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn, hắn bây giờ sống thoải mái hơn ngươi nhiều.”
“Hả?” Chư Thiên Nguyên vô cùng nghi hoặc.
“Hắn bây giờ là Giáo chủ Hồng giáo, chúa tể một phương.”
Trên mặt Chư Thiên Nguyên lập tức hiện ra vẻ không tin. “Nó á? Cơ huynh, đừng an ủi ta, thằng nhóc hư hỏng đó nếu đã làm ra chuyện gì xấu xa thì huynh cứ mặc sức đánh, đừng quan tâm cảm thụ của ta làm gì.”
“Nhìn lão phu giống người hay nói dối?” Lục Châu nghiêm túc hỏi.
Chư Thiên Nguyên: “… Vậy thì quá tốt rồi, nhi tử ta quả nhiên giống ta!”
Nói xong, hắn vui vẻ chộp lấy người bên cạnh, không ngừng khoe khoang: “Bát tiên sinh Ma Thiên Các chính là nhi tử của ta nha!”
Trùng hợp là, người đứng gần hắn nhất lúc này chính là Thẩm Tất. Thẩm Tất ngơ ngác nhìn gã dở hơi bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, phụ thân của bát tiên sinh sao lại có tính tình thế này?
Hắn nhìn sang Phan Trọng, Phan Trọng hiểu ý gật đầu xác nhận Chư Thiên Nguyên nói thật.
Thẩm Tất không dám thất lễ, bèn chắp tay nói: “Thì ra là Chư tiền bối, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
“Ta thấy ngươi lạ mặt lắm, ngươi là ai?”
“Tại hạ là Thẩm Tất, vừa gia nhập Ma Thiên Các. Xin chỉ giáo nhiều hơn.” Thẩm Tất quay đầu giới thiệu. “Vị này là huynh đệ của ta, Lý Tiểu Mặc.”
“Xin chào, xin chào.” Chư Thiên Nguyên cười nói. Hai người hàn huyên mấy câu mới yên tĩnh trở lại.
Lục Châu nhìn đám người đứng dưới đại điện, chậm rãi nói:
“Lão phu rời Đại Viêm đã lâu, không biết nơi này đã thay đổi bao nhiêu. Ma Thiên Các có thể đứng vững ở Đại Viêm cũng là nhờ các vị giúp đỡ.”
“Nào dám, nào dám.” Nam Cung Vệ nói, “Là chúng ta được Ma Thiên Các giúp đỡ, đặc biệt là lục tiên sinh và Thừa Hoàng thường xuyên ngăn chặn rất nhiều hung thú tấn công Đại Viêm. Nếu không tu vi chúng ta cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, vừa vuốt râu vừa nhìn Nam Cung Vệ. “Tu vi ngươi thế nào rồi?”
Nam Cung Vệ khá là tự hào đáp: “Miễn cưỡng đạt tới cửu diệp.”
Phong Nhất Chỉ cũng nói: “Ta cũng đột phá đại hạn của kim liên giới, tiến vào cửu diệp.”
Hoàng Thời Tiết, Lý Cẩm Y cũng đã là cửu diệp.
Chu Hữu Tài nói: “Bắc Đẩu Thư Viện có năm người cửu diệp.”
Đám người kinh ngạc nhìn Chu Hữu Tài. Trong đại điện đa số đều là cửu diệp.
Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo lộ vẻ xấu hổ. Hoa Trọng Dương nói: “Vãn bối may mắn tấn thăng cửu diệp, nhưng ba vị huynh đệ lúc trước tại Dự Châu bị trọng thương, tịnh dưỡng rất lâu mới khỏi. Đan điền khí hải được bảo trụ, bọn hắn đã dốc toàn lực để khôi phục tu vi, miễn cưỡng đạt tới lục diệp.”
Hoàng Thời Tiết nói: “Việc này không thể trách các ngươi.”
Mọi người đều gật đầu đồng tình, không ai có vẻ gì là xem thường tứ đại hộ pháp.
Lục Châu hỏi: “Không có thập diệp?”
Mọi người câm nín.
Đại điện lập tức yên tĩnh trở lại. Câu hỏi này khiến mọi người không thể đáp lời, hơn nữa trên mặt một số người còn có vẻ hoài nghi về sự tồn tại của thập diệp.
Lúc này Thẩm Tất bỗng chắp tay nói với Lục Châu: “Các chủ, đây cũng là chuyện tốt.”
Lục Châu nghi hoặc nói: “Mời chỉ giáo.”
“Hắc Tháp Bạch Tháp luôn thích lũng đoạn Mệnh Cách thú ở các giới, trước khi tiến hành kế hoạch nuôi nhốt đều sẽ cho người đến khảo sát trước. Cửu diệp tuy không mạnh nhưng vừa đủ để hấp dẫn Mệnh Cách thú sơ đẳng. Trước khi Hắc Tháp Bạch Tháp phái người tới, chúng ta ra tay trước để thu hoạch Mệnh Cách Chi Tâm, vậy sẽ đi trước bọn hắn một bước dài.” Thẩm Tất giải thích.
“Không mạnh?”
Hai chữ này… Phải biết rằng, trước đây bát diệp chính là cường giả đỉnh cao ở Đại Viêm, vậy mà bây giờ lại có người nói cửu diệp không mạnh? Đây chính là cảnh giới mà biết bao người tha thiết ước mơ.
Thẩm Tất cũng ý thức được mình lỡ lời, vội khom người nói: “Chỉ là lỡ miệng, Thẩm mỗ tuyệt không có ý gièm pha, mong các vị thứ lỗi!”
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đều cạn lời.
“Không sao, chúng ta cũng không nhỏ mọn như vậy.” Chư Thiên Nguyên cười đáp.
Mọi người đều gật đầu. Đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, sao lại tức giận vì một câu lỡ lời của người khác.
Nhưng đúng lúc này, Lục Châu lại cao giọng nói: “Thẩm Tất là tân nhiệm hộ pháp của Ma Thiên Các. Tuy rằng hắn nói lỡ, nhưng trong mắt lão phu đó chính là sự thật. Cửu diệp… thật sự quá yếu.”
Chính miệng Cơ tiền bối nói như vậy, bọn hắn chỉ có thể im lặng đón nhận.
Lục Châu gọi: “Thẩm hộ pháp.”
“Có thuộc hạ.” Thẩm Tất khom người.
Lục Châu phất tay ra hiệu cho Thẩm Tất bộc lộ tài năng. Thẩm Tất hiểu ý, lập tức gật đầu: “Vâng.”
Đám người lộ vẻ chờ mong nhìn vị hộ pháp mới gia nhập Ma Thiên Các sẽ thể hiện năng lực như thế nào.
Nguyên khí rung động, thân ảnh Thẩm Tất đột ngột biến mất, chỉ để lại một đạo tàn ảnh mờ nhạt. Ngay sau đó, Thẩm Tất xuất hiện bên ngoài Ma Thiên Các, đơn chưởng nâng lên hướng về bầu trời.
Tinh Bàn xuất hiện, ban đầu chỉ có đường kính vài mét, sau đó đột nhiên nở rộng ra bao trùm toàn bộ bầu trời Ma Thiên Các. Hắc sắc Tinh Bàn trong lúc nhất thời khiến bầu trời ban trưa trở thành trời đêm u tối.
Thẩm Tất thu tay lại, hắc sắc Tinh Bàn biến mất, không trung khôi phục lại như cũ.
Thẩm Tất có chút tự hào, từ khi vào Ma Thiên Các đến giờ đây hẳn là thời khắc vinh dự nhất của hắn. Ít nhất cho tới bây giờ hắn đã hiểu được, ngoại trừ Các chủ ra, tu vi của hắn là cao nhất.
Chư Thiên Nguyên đi tới, gật đầu bình luận: “Không tệ, không tệ… một chiêu cương khí che trời này không hề kém ta chút nào.”
Thẩm Tất chưa hiểu gì thì Chư Thiên Nguyên dùng cùi chỏ thọc hắn một cái, thấp giọng nói: “Ma thiền đúng không? Làm sao tạo ra mâm tròn giống như vậy, chỉ ta với.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận