Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1669

Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, đám người cấp tốc bình tĩnh trở lại.
Đại chân nhân cường đại không cần phải nói, nhưng thánh thú Hỏa Phượng cũng không phải là hung thú bình thường, tất cả mọi người đều biết ngoại hiệu của nó là bất tử thần điểu.
Lục Châu sử dụng hai kiện hằng cấp đánh trúng Hỏa Phượng, không có nghĩa là nó sẽ bị chém chết.
Tất cả mọi người chờ đợi nhìn thấy cảnh Hỏa Phượng niết bàn trọng sinh.
Lục Châu không thu hồi Vị Danh Kiếm mà khống chế nó bay vòng quanh Hỏa Phượng, tuỳ thời tấn công.
Mấy hơi thở qua đi, một tiếng rắc vang lên, tầng băng trên người Hỏa Phượng lại nứt toác.
Vù! Điều khiến mọi người ngạc nhiên là ngọn lửa trên thân Hỏa Phượng lại trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hai cánh của nó chống xuống đất, nó đạp đất phóng lên, mặc cho kiếm cương của Vị Danh Kiếm đâm xuyên thân thể.
Hỏa Phượng bay tới chân trời, thoát ly hoàn toàn tia kiếm cương. Một giọt máu to lớn từ trong hoả diễm rơi ra.
“Chân huyết của thánh thú Hỏa Phượng!”
Đám tu hành giả vây quanh các phi liễn nhìn giọt tiên huyết kia, tham lam vọt tới.
“Thủ đoạn của Lục huynh thật kinh người, không ngờ lại đánh Hỏa Phượng bị thương! Giọt chân huyết này có thể cải biến thể chất và đề cao tu vi cho tu hành giả, tuy rằng kém xa hạt giống Thái Hư nhưng cũng là bảo bối hiếm thấy.” Tần Nhân Việt nói.
“Xét về ngắn hạn, chân huyết Hỏa Phượng và hạt giống Thái Hư không quá khác biệt. Chỉ là tác dụng của hạt giống Thái Hư kéo dài vĩnh viễn, còn chân huyết chỉ có một đoạn thời gian, sau khi hiệu quả biến mất, tốc độ tu hành cũng sẽ giảm xuống một phần. Nhưng nói chung vẫn là bảo vật rất tốt.” Thương Ngôn nói.
Nhìn đám tu hành giả phóng tới chỗ chân huyết, đám người Cố Ninh, Thương Ngôn, Phạm Trọng đều lắc đầu.
Đám người này đều còn quá trẻ, nghé con mới đẻ không sợ cọp, bọn hắn lao đến dưới chân thánh thú, không sợ chết bất đắc kỳ tử sao?
Quả nhiên !
Sau khi phóng lên cao, Hỏa Phượng giang cánh che khuất tầm mắt mọi người, toàn bộ không trung đều ngập tràn một màu đỏ tươi. Hoả quang và nhiệt độ cao đến mức chưa từng có.
Lục Châu trầm giọng quát: “Lui!”
Sóng âm Chúng Sinh Ngôn Âm như kinh lôi đánh bay mấy trăm tu hành giả trẻ tuổi khiến bọn hắn bay ngược ra xa, khí huyết cuồn cuộn.
Hỏa Phượng giương cánh, có nghĩa là nó muốn phóng ra đại chiêu. Lục Châu vẫn còn nhớ rõ điều này.
Lục Châu nói: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng. Các ngươi cũng dám mơ tưởng tới chân huyết?”
Đám tu hành giả trẻ tuổi bay ra xa ngàn mét, trong lòng kinh hãi nhìn về phía Hỏa Phượng trên không trung.
Giọt chân huyết kia vừa rơi xuống ba trăm thước đã bị nhiệt độ cực hạn sấy khô, hoá thành tro bụi tan biến giữa chân trời. Mà phía bên dưới đã hoàn toàn biến thành biển lửa.
Phạm Trọng chắp tay nói: “Đa tạ Lục chân nhân ra tay cứu giúp.”
Thương Ngôn và Cố Ninh cũng chắp tay nói lời cảm ơn, sau đó quay đầu dạy dỗ đám đệ tử:
“Ai cho phép các ngươi càn rỡ? Một mồi lửa của thánh thú Hỏa Phượng cũng đủ để biến các ngươi thành tro tàn. Lá gan không nhỏ! Nếu không có Lục chân nhân, các ngươi đã tan thành tro bụi rồi!”
Đám tu hành giả trẻ tuổi lúc này mới ý thức được hành động của mình ngu xuẩn và lỗ mãng tới cỡ nào. Bọn hắn vội vàng khom người đa tạ Lục Châu.
Lục Châu không hề chú ý đến bọn hắn mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hỏa Phượng.
Thánh thú quá mức cường đại, có đánh tiếp cũng khó phân thắng bại. Nhưng dù không giết được Hỏa Phượng, Lục Châu biết nó cũng không làm gì được mình.
Lúc này, Hỏa Phượng đã ngừng vươn dài đôi cánh, nó hót lên một tiếng, hoả diễm phong bạo xuất hiện càn quét tứ phương.
Lục Châu tức giận nói:
“Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt! Lão phu không tin ngươi không chịu thua!”
Lục Châu nâng tay, một tấm Một Kích Chí Mạng vỡ vụn hoá thành vòng xoáy, Đại Kim Cương Luân Thủ Ấn bay ra vạch phá bầu trời, xuyên thủng thân thể Hỏa Phượng!
Dù biết không giết được nó, cũng phải cho nó hiểu lão phu không phải dễ trêu.
Đánh xong một chưởng, Lục Châu cấp tốc gọi ra Tinh Bàn.
“Cản!”
Tinh Bàn nở rộ giữa không trung, ngăn lại vô số hoả diễm.
Trên thực tế, Lục Châu đã đúng.
Trước đó, Hỏa Phượng vốn không để chân nhân vào mắt. Nó cho rằng đám bò sát hèn mọn này không xứng giao thủ với nó.
Nhưng lần này, rốt cuộc nó đã cảm nhận được một cỗ lực lượng đến từ cửu u hư không, vượt xa cả Thái Hư, khiến toàn thân nó chấn động.
Hai cánh nó lập tức khép lại, tiến vào trạng thái tự chữa trị.
Hoả diễm quá nhiều, Lục Châu cảm giác được năng lượng của mình sắp bị sấy khô.
Đúng lúc này, một đoàn khí điềm lành từ phía đạo trường Nam Sơn bay tới. Bạch quang toả sáng như vầng mặt trời ập vào người Lục Châu, nhanh chóng khôi phục toàn bộ lực lượng Thiên Tướng.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía Bạch Trạch đạp trên tường mây đang ngoan ngoãn nhìn mình như một chú cừu non ưu nhã…
Không hổ là bảo bối trong lòng lão phu, càng nhìn càng thuận mắt!
Được bổ sung lực lượng Thiên Tướng, Tinh Bàn sung mãn ngăn chặn toàn bộ hoả diễm.
Lục Châu nhìn về phía Hỏa Phượng, nghiêm túc nói:
“Lão phu xưa nay luôn làm việc theo quy củ, tuân thủ chữ tín, đã nói là làm. Nếu ngươi còn u mê không tỉnh, khăng khăng muốn đối địch với lão phu, vậy lão phu phụng bồi đến cùng.”
Từng câu từng chữ toát ra khí phách, âm vang có lực. Lục Châu biết Hỏa Phượng không chết.
Lúc này, Hỏa Phượng ngẩng đầu nhìn Lục Châu, không phát ra công kích.
Nó đang rất kinh ngạc, một nhân loại chỉ có tu vi chân nhân vì sao có thể chưởng khống loại lực lượng đáng sợ như vậy?
Nó hét dài một tiếng, chật vật bay lên độ cao ngang hàng với Lục Châu.
Lục Châu nhìn nó: “Còn muốn đánh?”
Hỏa Phượng lắc đầu.
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Hỏa Phượng há mồm nói líu lo gì đó. Lục Châu truyền âm gọi: “Hải Loa.”
Hải Loa nghe tiếng sư phụ gọi, vừa định chạy đến đã bị Tiểu Diên Nhi ngăn lại: “Muội đi đâu đó? Coi chừng Hỏa Phượng tấn công.”
“Không sao đâu, có sư phụ ở đó mà.” Hải Loa cười đáp.”
“Ừm, vậy cẩn thận nha, ta sẽ không qua đó đâu…”
“Diên Nhi, ngươi và tiểu Hỏa Phượng cũng qua đây.” Lục Châu lại truyền âm.
Tiểu Diên Nhi ngẩng đầu nhìn Hỏa Phượng khổng lồ trên không trung, lộ vẻ cực kỳ không tình nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận