Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2051: Lão phu đáng sợ như vậy?

Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi thờ phụng Ma Thần, gặp bản tọa lại không quỳ xuống còn dám mưu toan phản kháng, phải bị tội gì?”
Đỗ chưởng giáo đã mất Thiên Hồn Châu nên không còn tu vi, hắn rơi xuống mặt đất ngơ ngác nhìn về phía Ma Thần trên bầu trời.
Ma Thần thật sự phục sinh rồi?
“Ma… Ma Thần đại nhân, ta… ta là tín đồ trung thành nhất của ngài!”
Thái độ Đỗ chưởng giáo đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn quỳ rạp dưới đất, đầu ngẩng lên nói: “Ta là tín đồ trung thành nhất của ngài, cầu xin Ma Thần đại nhân tha cho con dân của ngài!”
Phanh phanh phanh!
Đỗ chưởng giáo không ngừng dập đầu xuống đất.
Hắn đã mất đi lý trí, mọi hành vi điên cuồng hiện tại đều là vì hy vọng có thể sống sót. Đây là bản năng cầu sinh cuối cùng của hắn.
Bốn tên đệ tử giáo hội cũng lập tức quỳ bái giữa không trung: “Ma Thần đại nhân, chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài! Khẩn cầu Ma Thần đại nhân thứ tội!”
Lục Châu nhìn về phía Đỗ chưởng giáo, hỏi: “Vô Thần Luận Giáo Hội ở đâu?”
“Ở… ở trong viễn cổ phế tích. Bọn hắn đều là tín đồ của ngài, đều là tín đồ trung thành nhất…” Đỗ chưởng giáo sợ hãi, lắp bắp nói.
Lục Châu khẽ gật đầu: “Rất tốt.”
“Đa tạ Ma Thần đại nhân! Đa tạ Ma Thần đại nhân!” Đỗ chưởng giáo điên cuồng dập đầu.
“Không ai có thể trốn khỏi con mắt của lão phu. Đỗ chưởng giáo…” Giọng Lục Châu trở nên băng lãnh đến tột cùng, “Nhận lấy cái chết đi.”
Năm ngón tay nắm lại. Lam sắc điện hồ nổ lốp bốp như điện giật.
Rắc! Thiên Hồn Châu bị Lục Châu bóp nát ngay tại chỗ.
Ma Thần tung hoành thiên địa, chẳng cần phải nhìn sắc mặt ai. Hắn không cần Thiên Hồn Châu vu thuật, cũng không cần tín đồ dối trá!
Tử vong mới là kết cục tốt nhất dành cho các ngươi.
Phốc !
Đỗ chưởng giáo phun máu, đan điền khí hải vỡ vụn, nguyên khí phong bạo phát tiết khắp nơi. Thân thể hắn cứng đờ ngã xuống đất.
Huyết vu Đỗ Thuần của Vô Thần Luận Giáo Hội mệnh tang hoàng tuyền, không cách nào cứu chữa.
Bốn tên đệ tử giáo hội còn lại co quắp dưới đất, toàn thân run lẩy bẩy như chim sợ cành cong, trong mắt ngập tràn kính sợ và khủng hoảng.
Bốn người quỳ rạp dưới đất tựa như tín đồ thành kính, không ngừng quỳ bái Lục Châu.
Lục Châu lơ đễnh hỏi: “Các ngươi là tín đồ của lão phu?”
“Ma Thần đại nhân tôn quý, chúng ta thật sự là tín đồ của ngài. Cầu ngài tha mạng, bỏ qua cho chúng ta. Cầu ngài tha mạng!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Các ngươi đã thờ phụng Ma Thần thì nên hiểu tác phong làm việc của lão phu.”
Sắc mặt bốn người xám như tro tàn. Bọn hắn đương nhiên hiểu phong cách làm việc của Ma Thần. Nếu đổi lại là bọn hắn thì Đỗ chưởng giáo đã phải chết thảm hơn cả La Tu.
Bốn người ngồi bệt xuống đất, tràn đầy tuyệt vọng.
Lúc này, lam sắc điện hồ quanh thân Lục Châu biến mất. Từ ký ức của Ma Thần, Lục Châu biết Ma Thần chỉ nắm giữ một tòa pháp thân. Trên đời này chỉ có một mình Lục Châu là tu hành giả có hai pháp thân mà thôi.
Lục Châu không để ý tới bốn người mà tập trung cảm nhận lực lượng tứ đại nội hạch trong cơ thể.
Sau khi bị kích hoạt, tứ đại lực lượng nội hạch đã bình ổn trở lại, một phần lực lượng tuôn ra dung nhập vào tòa kim liên.
Lục Châu có thể cảm giác được quang luân trở nên cường đại.
Thi triển thần thông đại na di, Lục Châu xuất hiện trước mặt bốn người, thản nhiên nói: “Dẫn đường.”
“Vâng, vâng!”
Bốn người nói năng lộn xộn, gian nan bò dậy tập tễnh đi về phía trước. Vừa đi được ba ngược đã lảo đảo suýt ngã.
Lục Châu khẽ nhíu mày, tiện tay vung lên. Cương khí bao bọc bốn người, bọn hắn ngoan ngoãn vô cùng, mặc cho Lục Châu muốn làm gì thì làm.
Một người chỉ tay về phía tòa sơn phong đã sụp đổ. “Chính là… ở, ở trong đó.”
Lục Châu đưa bốn người bay về phía tòa sơn phong. Khi đi tới chỗ đống đá vụn, Lục Châu thu hồi cương khí, vứt bốn người xuống.
“Quét dọn đi.”
Bốn người gật đầu lia lịa. “Vâng, vâng.”
Sau đó bốn đệ tử huyết vu lại tựa như phàm nhân yếu đuối ăn cơm không đủ no, dùng tay trần bê từng hòn đá đi.
Lục Châu trầm mặc.
“Hửm?!” Lục Châu trầm giọng nói, “Lão phu đáng sợ như vậy?”
Phịch!
Bốn người lập tức quỳ rạp xuống mặt đất. “Ma… Ma Thần đại nhân tha mạng!”
Hoàn toàn không còn chút phong phạm cao thủ nào trước đó, cực giống đám lưu manh đầu đường xó chợ gặp phải xã hội đen liền quỳ xuống xin tha không cần chút mặt mũi nào.
“Ngài… ngài không có đáng sợ! Là do chúng ta có mắt không tròng, có mắt không thấy núi thái sơn, mong Ma Thần đại nhân thứ tội!”
Lục Châu đáp xuống nói: “Vô Thần Luận Giáo Hội thờ phụng lão phu là để mượn danh lão phu đi làm việc ác khắp nơi?”
Lão phu tuy không phải người tốt gì cho cam nhưng không có nghĩa là các ngươi được phép hắt nước bẩn vào người lão phu.
“Tiểu nhân không dám!” Một người vội nói, “Ma Thần đại nhân, đa số các thành viên trong giáo hội đều là tín đồ trung thành của ngài. Chỉ là… chỉ là…”
“Nói.”
“Chỉ là ngài đã biến mất một trăm ngàn năm nên bọn hắn mới đi chệch hướng.” Bốn người vội vã dập đầu giải thích: “Chúng ta thề với trời, chúng ta là tín đồ trung thành nhất của ngài! Hành vi của Đỗ chưởng giáo chúng ta không hề biết rõ, xin ngài khai ân!”
Lục Châu đạm mạc nói: “Làm việc cho tốt, lão phu có thể tha cho các ngươi tội chết. Nếu không !”
Lục Châu hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa nhưng đã đủ để bốn người cảm thấy hy vọng dâng trào.
Bọn hắn vui mừng khôn xiết, lập tức dập đầu lạy tạ Lục Châu. Sau đó tu vi tựa như khôi phục, người nào người nấy đều sung mãn tận lực quét dọn đất đá vụn để tìm lại cửa phù văn thông đạo.
Tuy bọn hắn luôn miệng nói mình là tín đồ trung thành nhưng Lục Châu không hề tin tưởng, chỉ là thấy bọn hắn còn giá trị sử dụng nên tạm thời không giết chết.
“Ma Thần đại nhân, mời!”
Bốn người cung kính chẳng khác nào nô bộc trung thành.
Lục Châu khoanh tay đi vào thông đạo, trường bào theo gió bay lên, hư ảnh viễn cổ long hồn lóe lên rồi biến mất.
Bốn người lảo đảo nép mình ra sau, trong lòng rung động vô cùng. Trời ạ, ta gặp được Ma Thần đại nhân, người thật còn kinh khủng hơn trong truyền thuyết nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận