Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1011

Lục Châu thu hồi kim thân, tung người lao xuống, tay phải vung ra chưởng ấn. Là Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn.
Chín chưởng ấn lít nha lít nhít mang theo kim diễm đánh xuống. Dư Trần Thù chưa bao giờ cảm thấy mình bị uy hiếp như hôm nay, trong lòng hắn nảy sinh áp lực cực lớn. Hắn trừng to mắt, hai tay nâng Phiền Lung Ấn lên.
Phiền Lung Ấn biến thành vách tường ngăn ở phía trước. Ầm ầm ầm…
Chín chưởng ấn đánh vào Phiền Lung Ấn phát ra âm thanh chói tai, mỗi một chưởng ấn đè Dư Trần Thù xuống mấy chục mét, đến chưởng ấn thứ năm Dư Trần Thù đã đâm sầm vào vách núi cheo leo.
Cho đến khi chưởng ấn thứ chín kết thúc, Dư Trần Thù và Phiền Lung Ấn đã bị đánh lún sâu vào bên trong vách đá.
Bầu trời Thiên Luân sơn mạch yên tĩnh như chết. Tu hành giả bốn phía không một người nào dám lên tiếng, càng không dám nhúc nhích.
Phiền Lung Ấn đột nhiên bắn ra khỏi vách đá như đạn pháo đánh về phía Lục Châu. Hồng diễm bộc phát, trên tay Dư Trần Thù nắm chặt một thanh trường thương màu đỏ rực bay sát phía sau Phiền Lung Ấn.
“Hoang cấp Thương Long Thương!”
Mượn lực đẩy từ vách đá, chỉ trong khoảnh khắc Dư Trần Thù đã đến trước mặt Lục Châu, dùng toàn lực thập diệp đâm ra một thương kinh thiên!
Lục Châu đánh ra mấy đạo chưởng ấn, toàn thân bay ngược ra sau, trong tay phải xuất hiện Vị Danh Thuẫn ngăn trở công kích của Thương Long Thương và Phiền Lung Ấn.
“Là hồng cấp thuẫn! Người này rốt cuộc có lai lịch gì?!”
Đám tu hành giả không tài nào hiểu được. Bình thường tu hành giả đều sẽ chọn vũ khí tấn công, hoặc ít ra là vũ khí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, hầu như rất ít người sử dụng tấm thuẫn chẳng có lực công kích. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy hồng cấp thuẫn.
“Chuyến này đến đây thật đáng giá!” Đám tu hành giả xì xầm nói.
Dù là người của Thiên Vũ Viện, Côn Lôn Chính Tông, Trùng Hư Quan hay của các tông môn khác đều dừng mọi hành động mà ngẩng đầu quan sát cuộc chiến. Đối với bọn hắn, thắng bại thật sự nằm ở trong tay hai người này, những người khác chẳng qua chỉ là phụ trợ mà thôi, không cách nào chi phối kết quả cuộc chiến.
Dư Trần Thù quát: “Đến phiên ta phát lực!”
Thương Long Thương ghim vào Vị Danh Thuẫn, đẩy Lục Châu bay lên cao.
“Hay cho một chiêu lấy của người trả lại cho người. Đối thủ nhất định phải biến chiêu, nếu không sẽ bị đẩy lên cao đến khu vực có nguyên khí mỏng manh.” Đám tu hành giả bình luận.
Lục Châu hờ hững quát: “Xuống!” Năm ngón tay hiện lam quang, lực lượng phi phàm của Thiên thư bọc lấy Vị Danh Thuẫn rồi nhấn xuống.
Thương Long Thương bị nhấn đến mức thân thương khẽ cong, Dư Trần Thù cảm nhận được áp lực cực lớn, không thể không buông tay để Thương Long Thương bay ra ngoài.
Vị Danh Thuẫn tiếp tục nhấn xuống, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Phiền Lung Ấn mà đập vào lồng ngực Dư Trần Thù.
Phốc !
Dư Trần Thù rốt cuộc bị đánh một kích đến thổ huyết. Đám tu hành giả quan sát hoàn toàn chấn kinh!
“Viện trưởng!”
“Viện trưởng!”
Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn rất muốn bay tới đỡ lấy Dư Trần Thù, nhưng bọn hắn biết rõ đây là trận chiến của hai cao thủ tuyệt thế, người khác nhảy vào chẳng khác gì đi chịu chết.
Hai vị thập diệp còn lại nhìn đến choáng váng. Trong mắt hai người, Dư Trần Thù chẳng khác gì cao thủ thập nhất diệp, mà vị nam tử trung niên này còn mạnh đến không hợp lẽ thường.
Chẳng lẽ là… khai Mệnh Cách?
Trong lòng Dư Trần Thù rung động không thôi, hắn cố nén nội tâm kinh hãi nhìn chằm chằm Lục Châu. Đây là… lực lượng của Mệnh Cách sao?
Không đúng!
Cường giả khai Mệnh Cách của hai ngàn năm trước đều không như thế! Nếu đối phương sử dụng lực lượng Mệnh Cách đáng lý ra phải tràn ngập sinh mệnh khí tức mới đúng, vì cái gì lại là loại sức mạnh dã man không giảng đạo lý như thế này?
Dư Trần Thù đáp xuống một ngọn sơn phong, hai chân đạp đất, từ từ trượt xuống vách đá mà hai chân vẫn không lún sâu vào.
Lục Châu nói: “Ngươi còn tinh thông luyện thể.”
Dư Trần Thù cười ha hả, lau đi máu tươi bên khoé miệng: “Thời niên thiếu, ta đã cố gắng gấp trăm gấp ngàn lần người khác mới có được ngày hôm nay. Bách độc bất xâm, thuỷ hoả bất dung, đao thương bất nhập… khụ khụ…” Vừa nói hắn vừa ho ra một ngụm máu tươi.
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu muốn xem xem rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì.” Bàn tay khẽ đảo, Thái Hư Kính xuất hiện tạo thành âm thanh nguyên khí rung động. Ông !
“Bảo vật hoang cấp!”
Hai người liên tục ném ra bảo bối khiến mọi người trợn tròn mắt. Thiên Vũ Viện có nhiều bảo bối không phải việc gì lạ, nhưng vị này toàn thân cũng đều là trọng bảo!
Thái Hư Kính chiếu rọi quang mang như ánh đèn sân khấu rọi thẳng vào người Dư Trần Thù. Sau lưng Dư Trần Thù xuất hiện pháp thân hồng liên thập diệp.
Không có vật gì khác.
“Hả?” Lục Châu nhíu mày, thật sự chỉ có như thế? Hay là Thái Hư Kính hoang cấp cũng không rọi ra được bản thể của hắn?
“Thiên Luân sơn mạch đã bị mai phục. Ai là kẻ thắng vẫn chưa biết đâu.” Dư Trần Thù nhịn đau nói.
“Ngươi tự tin mù quáng không khác gì Diệp Chân, sẽ chỉ khiến bản thân trông càng thêm ngu xuẩn.”
Lục Châu mặc niệm khẩu quyết Thiên thư, lực lượng phi phàm bao bọc lấy Thái Hư Kính, kim quang lập tức biến thành lam quang rọi lên người Dư Trần Thù.
Một màn kỳ dị phát sinh!
Toàn bộ xương cốt Dư Trần Thù đều bại lộ, Dư Trần Thù không còn chỗ che thân. Ngoại trừ một bộ xương trắng ra, phía trước mặt hắn còn có một thân thể làm từ thạch điêu trông như một con rối khiến người ta nhìn vào không rét mà run.
“Đó là cái gì?”
“Ta chưa từng thấy qua… Chiếc kính này hẳn là một loại bảo bối có thể soi ra pháp thân, con rối kia chẳng lẽ là thế thân? Thế thân bất tử?”
Không ai hiểu được thứ mình nhìn thấy là gì.
Lục Châu vốn tưởng rằng sẽ soi ra được một loại pháp thân bản thể như Cửu Anh, thế nhưng… con rối này là cái đồ chơi gì?
Không ai thích bị bại lộ bí mật trước mặt người khác, nhất là loại đại lão như Dư Trần Thù. Hắn lập tức phẫn nộ, đạp không bay vọt lên đánh về phía Lục Châu.
“Ngươi không làm gì được ta!” Dư Trần Thù vừa nói vừa tung ra vô số phù chỉ. Phù chỉ thiêu đốt, bầu trời biến thành biển lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận