Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2059: Giết người diệt khẩu

“Người trẻ tuổi, miệng lưỡi cũng vô dụng, nơi này là Vô Thần Luận Giáo Hội, Thánh Điện không quản được bọn ta. Nếu muốn sống thì phải ngoan ngoãn phối hợp biết chưa?” Yến Quy Trần nói.
“A?” Tù binh kia nghe vậy lập tức trở nên ỉu xìu.
Thánh Điện không quản được? Lần này chơi lớn rồi nha.
Yến Quy Trần hỏi lại lần nữa: “Ngươi tên gì?”
“Các vị, có gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ. Ta… ta tên là Chư Lão Bát.” Thái độ của tù binh đột nhiên thay đổi, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Yến Quy Trần giang tay cười nói: “Đúng là ý trời. Lão Bát… đối ứng với tự phù thứ tám.”
Đây là trùng hợp thật sao? Chu chưởng giáo và Sở Liên cạn lời không lên tiếng.
Yến Quy Trần tiếp tục nói: “Tự giới thiệu một chút, ta là Yến chưởng giáo của Vô Thần Luận Giáo Hội. Bản giáo hội không bị Thánh Điện cai quản, thờ phụng Ma Thần đại nhân tung hoành thiên hạ từ thời kỳ thượng cổ.”
“Ma Thần?” Chu Lão Bát gãi đầu nói, “Các ngươi bắt nhầm người rồi, ta không quen Ma Thần nào cả.”
Yến Quy Trần nói: “Ma Thần đại nhân lưu lại rất nhiều chí bảo, trong đó có mười bộ công pháp tu hành vô cùng kỳ lạ, Thái Huyền Sơn gọi đó là mười bộ kinh điển, mỗi một bộ đều là công pháp vô thượng.”
Đối với tu hành giả thông thường thì mỗi giai đoạn phát triển phải tu hành một loại công pháp thích hợp, công pháp càng mạnh thì tu vi càng đề thăng.
Nhưng mười bộ kinh điển thì không như thế. Tu hành giả chỉ cần tu hành từ đầu tới cuối một bộ trong đó là đủ.
“Ma Thần đại nhân từng đánh dấu một đạo ấn phù lên bộ kinh điển thứ tám, mà ấn phù này đang ở trên người ngươi.” Yến Quy Trần trầm giọng nói, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao bộ kinh điển ra, ta sẽ tha cho ngươi, thậm chí còn bảo hộ ngươi chu toàn, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
Chư Lão Bát càng thêm nghi hoặc, không rõ lời này của hắn có ý gì.
“Cái gì mà bộ kinh điển thứ tám, cái gì mà ấn phù? Ta đều không hiểu.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Yến Quy Trần nói, “Nghĩ cho kỹ rồi hãy đáp lời ta.”
Chư Lão Bát khóc không ra nước mắt: “Ta thật sự không có bộ kinh điển thứ tám nào cả mà.”
Yến Quy Trần thản nhiên nói: “Cắt một ngón tay của hắn.”
“Đừng đừng đừng… ta nhận, ta nhận!”
Chư Lão Bát lắc đầu liên tục, “Ta không phải tên Chư Lão Bát, cái tên này do ta bịa ra thôi, ngươi suy đoán sai cả rồi, cũng bắt nhầm người rồi. Ta tên là Chư Hồng Cộng, làm việc cho Thánh Điện nhiều năm nay, không tin thì ngươi có thể đi điều tra, nếu thấy ta nói dối thì trở về băm ta ra cũng không muộn.”
Yến Quy Trần nghe vậy, hai mắt sáng lên: “Chuẩn! Hai vị huynh trưởng, trong tên hắn có một chữ “Cộng”, vừa hay đối ứng với tự phù thứ tám do Ma Thần đại nhân lưu lại.”
Chư Hồng Cộng câm nín.
Cái tên thần côn này đúng là nhảm nhí, cứ thích cưỡng ép cho mọi thứ phải trùng hợp để làm gì?
Chu chưởng giáo và Sở Liên cũng rất nghi hoặc.
Yến Quy Trần cười ha hả nói: “Ta tin tưởng phán đoán của mình, bộ kinh điển thứ tám nhất định đang ở trên người ngươi, nếu không thừa nhận thì ta không còn cách nào khác, chỉ có thể rút xương lột da ngươi ra, kiểu gì cũng sẽ tìm được thôi.”
Chư Hồng Cộng vô cùng bất đắc dĩ. “Ngươi muốn thế nào mới chịu tin ta? Các ngươi thật sự bắt nhầm người rồi!”
Yến Quy Trần còn muốn ép hỏi nhưng Chu chưởng giáo đã đưa tay ngăn lại. “Yến chưởng giáo chờ đã… chúng ta có một việc quan trọng hơn cần thương lượng với ngươi.”
“Việc gì mà quan trọng hơn mười bộ kinh điển?” Thấy vẻ trịnh trọng trong mắt hai người, Yến Quy Trần nảy sinh nghi hoặc.
Chu chưởng giáo vô cùng nghiêm túc nói: “Ma Thần đại nhân đã đến đây.”
Yến Quy Trần đầu tiên là giật mình, sau đó lộ vẻ nghi ngờ nhìn hai người.
“Hai vị huynh trưởng, chuyện này không buồn cười chút nào đâu. Đừng làm chậm trễ việc thẩm vấn tù binh của ta, hôm nay ta nhất định phải rút ruột hắn.” Yến Quy Trần lại nhìn về phía Chư Hồng Cộng.
Chư Hồng Cộng hỏi chấm?
“Yến chưởng giáo, chúng ta không có đùa giỡn với ngươi. Đỗ Thuần chết rồi, huyết vu giải tán, mệnh thạch của Đỗ Thuần đã bể nát.” Chu chưởng giáo nói.
“Đỗ Thuần chết rồi?!” Yến Quy Trần cả kinh.
Hai người bất đắc dĩ gật đầu.
Sở Liên giải thích: “Bị Ma Thần đại nhân giết chết. Yến chưởng giáo, ngươi sẽ không bước lên vết xe đổ của Đỗ Thuần đó chứ?”
Yến Quy Trần không tin nổi, cũng không thể tiếp nhận: “Các ngươi bị người ta gạt có đúng không?”
“Không thể nào!” Chu chưởng giáo nói, “Hắn mặc trường bào có Thánh Long chi cân, chưởng khống Thiên Đạo Đại Kỳ và lực lượng đại địa thần bí.”
Các thành viên hạch tâm đứng trong đại địa cũng gật đầu xác nhận.
Yến Quy Trần kinh ngạc vô cùng.
Sở Liên nhân cơ hội này kể lại chuyện Ma Thần đại nhân giá lâm giáo hội, thuận tiện đặt ấn phù Ma Thần đại nhân lưu lại lên bàn rồi nói:
“Đây là ấn phù do Ma Thần đại nhân lưu lại, chỉ cần bóp nát là ngài ấy sẽ giá lâm Vô Thần Luận Giáo Hội lần nữa. Nếu ngươi không tin thì bóp nát ấn phù đi. Hơn nữa Ma Thần họa quyển và Trấn Khuê Cổ Ngọc đã bị Ma Thần đại nhân lấy đi, sau này ngươi đừng lĩnh hội tự phù nữa.”
Yến Quy Trần cạn lời.
Chu chưởng giáo nói: “Về phần người này… ngươi mau thả hắn đi. Cho dù tìm được mười bộ kinh điển thì ngươi dám học sao?”
Yến Quy Trần rơi vào trầm tư, thế giới quan đã bị hai vị huynh trưởng làm cho đảo lộn, suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng hỗn loạn.
Suy tư một lúc lâu, Yến Quy Trần đứng dậy bay tới bên Thiên Đạo Trận Kỳ, cảm nhận khí tức lưu lại trên không trung, trong lòng dâng lên kinh hãi, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Yến Quy Trần trở về đại điện nói: “Không thể thả hắn đi.”
“Tại sao?” Chu chưởng giáo hỏi.
“Người này có bộ kinh điển thứ tám, lại biết rõ bí mật của chúng ta. Nếu để hắn rời đi nói không chừng lại bị hắn cắn ngược một cái.” Yến Quy Trần nhíu mày nói.
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Chu chưởng giáo hỏi.
“Giết người diệt khẩu.”
Chư Hồng Cộng: Hoang mang. "Ta nằm không cũng trúng đạn?"
“Ba vị có chuyện gì thì từ từ nói…” Chư Hồng Cộng lập tức cao giọng hô lên, “Ta quả thật biết rõ vị trí của bộ kinh điển thứ tám!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận