Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1778: Đại địa phân tách

Chẳng biết tại sao, Lục Châu đột nhiên cảm thấy hối hận. Hắn hối hận vì đã để mọi người sử dụng Trấn Thọ Thung… Bọn hắn đều là người có được hạt giống Thái Hư, dù không có Trấn Thọ Thung thì sớm muộn gì cũng tiến vào cảnh giới Chí Tôn. Chỉ vì bản thân mình muốn sớm tới được Thái Hư, giải được các loại bí ẩn mà lại cướp đi thọ mệnh của bọn hắn.
“Các chủ.”
“Sư phụ?”
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa chạy đến sau cùng. Hai nha đầu không có biến hoá lớn, thọ mệnh của các nàng còn rất dài, dù là cổ trận cũng không thể ảnh hưởng đến dung nhan các nàng.
Lục Châu thu hồi suy nghĩ, không kịp hỏi đến tu vi hiện tại của đám người đã cao giọng nói: “Đi!” Lòng bàn tay hắn không ngừng bắn ra lực lượng Thiên Tướng.
“Đi mau!” Vu Chính Hải cấp tốc kêu gọi mọi người bước vào vầng sáng để rời khỏi cổ trận. Hắn nhìn sang Ngu Thượng Nhung. “Nhị sư đệ, đệ dẫn mọi người rời đi.”
Ngu Thượng Nhung gật đầu: “Được.”
Đám người theo sát phía sau Ngu Thượng Nhung. Lục Châu nhíu mày hỏi Vu Chính Hải:
“Sao ngươi còn chưa đi?”
“Đồ nhi sẽ đoạn hậu, sư phụ người đi trước đi!”
“Cổ trận rất nguy hiểm, ngươi lưu lại sẽ không an toàn.”
Vu Chính Hải đáp: “Sư phụ, đồ nhi là tộc Vô Khải, cũng đã tử vong không ít lần, có thêm một lần cũng chẳng sao.”
Lục Châu nghiêm túc nói: “Im miệng.”
Hai tiếng tử vong quá mức trầm trọng. Kỳ vọng của Lục Châu dành cho Vu Chính Hải chỉ có ba chữ là sống thật tốt.
Vu Chính Hải trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Vâng.”
Hắn xoay người đi ra khỏi cổ trận.
Chờ tất cả mọi người đều ra ngoài, Lục Châu nâng tay. Ấn phù bốn phương tám hướng xao động kịch liệt tựa như đất trời muốn sụp đổ.
“Thần thông Vô Lượng Thần Ẩn!”
Được Ngu Thượng Nhung và Tần Nại Hà dẫn đường, đoàn người Ma Thiên Các an toàn rời khỏi cổ trận.
Cơn gió nhẹ thổi tới, tầm nhìn lập tức trở nên khoáng đạt.
Bọn hắn đang đứng trên một liệt cốc, bên dưới liệt cốc sâu không thấy đáy, đại địa nứt toác không thấy điểm cuối, đá vụn ào ào rơi xuống khe nứt.
“Chuyện gì xảy ra?” Đám người kinh ngạc đến ngây ngốc.
Tần Nại Hà đáp: “Đại địa phân tách.”
“Vì sao lại như vậy? 100.000 năm trước đã phân tách một lần rồi mà, vì sao bây giờ lại tách ra nữa?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Hiện tượng phân tách vẫn luôn phát sinh. 100.000 năm trước là lần phân tách kịch liệt nhất, sau đó trong suốt khoảng thời gian qua đã có vài lần phân tách nhỏ. Còn nhớ lúc chúng ta đi Kê Minh cũng đã gặp một liệt cốc không? Chỗ đó cũng đang từ từ phân tách.” Tần Nại Hà giải thích.
“Chẳng lẽ tận thế sắp tới rồi sao?” Đám người ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ngập trong mê vụ.
Bốn huynh đệ Khổng Văn bay một vòng kiểm tra rồi quay trở về.
“Đừng lo lắng, khe nứt tuy có vẻ lớn nhưng so sánh với bí ẩn chi địa thì chẳng đáng là bao, tốc độ nứt ra đang chậm dần lại.”
Đám người thở phào một hơi.
“Sách sử ghi chép, trăm ngàn năm trước sau khi đại địa phân tách, vô số sinh linh đồ thán, thiên băng địa liệt, biển cả chìm xuống. So với khi đó thì khe nứt này không tính là gì.”
Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. “Nơi đó không bị ảnh hưởng.”
“Nếu có vấn đề thì e là Thái Hư còn gấp hơn cả chúng ta.” Khổng Văn đáp.
Lúc này, Tưởng Đông Thiện đột nhiên nói: “Các ngươi đối phó với hung thú!”
Rầm rầm!
Hai bên liệt cốc xuất hiện vô số hung thú ồ ạt lao tới.
Mà lúc này gần Thiên Khải Chi Trụ có một tảng đá lớn bị nứt toác ra, để lộ một nhân loại trông rất khôi ngô, cặp mắt toả u quang nhìn chằm chằm vào đám người.
“Là ai?!” Vu Chính Hải cầm Bích Ngọc Đao trên tay, đề phòng hỏi.
Sư phụ không có đây, hắn là đại sư huynh nên phải có trách nhiệm bảo vệ tất cả mọi người.
Tưởng Đông Thiện nói: “Để ta đối phó với hắn. Hắn chính là Vương Tử Dạ.”
“Thần thi Vương Tử Dạ?!” Khổng Văn thốt lên.
“Đúng vậy.” Tưởng Đông Thiện nhìn chằm chằm Vương Tử Dạ, vừa bay về phía trước vừa nói, “Vương Tử Dạ có năng lực ngự thú như thần, từng là ngự thú sư chí cao vô thượng trong Thái Hư. Về sau hắn mê đắm thê tử của Chương Đại Đế, bị Chương Đại Đế phân thây, cầm tù ở Chấp Từ.”
Đám người kinh ngạc không thôi. Minh Thế Nhân nói:
“Ngươi biết thật nhiều, không giống người kim liên giới chút nào.”
Tưởng Đông Thiện liếc mắt nhìn Minh Thế Nhân: “Nếu ta nói kim liên mới là trung tâm của thiên địa, là bá chủ trong tất cả các đạo tu hành thì ngươi có tin không?”
Minh Thế Nhân sửng sốt, những người khác cũng chấn kinh.
Tưởng Đông Thiện tiếp tục nói: “Hiện tại không phải lúc để thảo luận chuyện này, Vương Tử Dạ có thể so với Thánh nhân, để ta đối phó với hắn.”
Vừa dứt lời, trong cổ họng Vương Tử Dạ phát ra tiếng kêu quái dị, phi cầm hai bên liệt cốc vỗ cánh bay tới tấn công đám người Ma Thiên Các.
Ai nấy đều đồng loạt gọi ra cương khí hộ thể ngăn cản. Lúc này không thể đơn độc lao ra, một mình tác chiến sẽ bị đàn hung thú bao vây chém giết.
“Yểm hộ ta!”
Hoa Nguyệt Hành phóng lên không trung, Hoa Vô Đạo đạp trên Tứ Phương Cơ, thi triển Lục Hợp Đạo Ấn tạo thành tầng phòng ngự. Hoa Nguyệt Hành lập tức bắn ra ngàn vạn đạo tiễn cương đánh giết đám hung thú nhỏ yếu.
Nhưng số lượng hung thú quá nhiều, đám hung thú cường đại vẫn đang nhìn chằm chằm đám người.
“Tưởng Đông Thiện, ngươi có làm được không?” Minh Thế Nhân thúc giục.
“Tranh thủ thời gian giúp ta.” Tưởng Đông Thiện đạp không vọt đi.
“Yểm hộ hắn!” Vu Chính Hải vừa huy động Bích Ngọc Đao vừa nói.
Ngu Thượng Nhung không nói hai lời, gọi ra Trường Sinh Kiếm đánh tan đám hung thú đang tấn công về phía Tưởng Đông Thiện. Phía đối diện, Tần Nại Hà cũng liên tục đánh trái đánh phải để bảo vệ Tưởng Đông Thiện.
“Đại sư huynh, huynh đột phá rồi.” Ngu Thượng Nhung cười nói.
“Đệ cũng vậy còn gì.” Hai người cười cười nhìn nhau.
Minh Thế Nhân cưỡi trên lưng Cùng Kỳ, bay lượn mấy vòng chém giết hung thú, đồng thời nhìn về phía cổ trận với vẻ lo lắng: “Vì sao sư phụ vẫn chưa ra?”
“Có lẽ do đại địa bị phân tách nên cổ trận bị ảnh hưởng, trong lúc nhất thời nửa khắc không thể ra ngoài. Đừng lo lắng, thủ đoạn của Các chủ mạnh như vậy, cổ trận không thể vây khốn được người.” Lục Ly nói.
“Phụ ta một tay!” Hoa Vô Đạo kêu gọi. Đám người lập tức gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận