Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 906

“Nhị thủ toạ Thanh Long Điện Vu Hồng sau khi tấn thăng bát diệp đã tự mình xung kích cửu diệp làm hao tổn ba trăm năm tuổi thọ, Bạch Ngọc Thanh đã hạ lệnh nghiêm cấm mọi người tự tiện xung kích lên cửu diệp.”
“Lữ Lương của Vạn Độc Môn tấn thăng cửu diệp thất bại.”
“Trương phu nhân Hoa Gian Phái tấn thăng cửu diệp thất bại.”
“Những tu hành giả khác xung kích lên cửu diệp đều không nói cho chúng ta biết, xem ra kết cục rất thảm. Thất sư đệ, thiếu ta bọn hắn không thể làm nên đại sự. Hay là ta ra ngoài chi viện cho bọn hắn?”
Đọc phi thư xong, Minh Thế Nhân khoanh tay nói.
Tư Vô Nhai đáp: “Chỉ cần trận pháp không bị phá vỡ thì hung thú chỉ là chuyện nhỏ. Ngũ sư tỷ có Thái Hậu chống lưng, bên Thần Đô không có vấn đề gì lớn, chỉ cần phòng thủ là được. Những người tấn thăng cửu diệp thất bại cũng chẳng thể trách ai. Tứ sư huynh không nên tự tiện rời đi.”
“Nhân sinh như vậy thật không thú vị. Ta là cửu diệp lại không có đất dụng võ. Thất sư đệ, ban đêm đệ đừng vẽ địa đồ nữa, đi tập luyện với ta đi.”
Minh Thế Nhân vừa dứt lời, bên ngoài chợt truyền đến âm thanh: “Tứ, tứ tiên sinh… giúp, giúp với.” Chư Thiên Nguyên thở hổn hển nói.
“Giúp việc gì? Cứ việc nói, ta cam đoan sẽ xử lý rất nhanh.” Minh Thế Nhân vỗ ngực tự hào nói, bàn tay nâng lên, Ly Biệt Câu xuất hiện.
Chư Thiên Nguyên nói không kịp thở: “Làm ơn đi luyện thương với tam tiên sinh giùm ta!”
Vù !
Một trận gió thổi qua. Chư Thiên Nguyên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Ủa người đâu rồi? Tứ tiên sinh?!!”
Tư Vô Nhai cạn lời, trong lòng âm thầm bĩu môi mắng một tiếng ‘ngây thơ!’, sau đó chắp tay sau lưng quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu những bức địa đồ kia.
Trong hồng liên giới, mặt trời đã ngả về tây.
Lực lượng phi phàm trong cơ thể đã đầy, Lục Châu không tiếp tục lĩnh hội Thiên thư mà tiến hành hô hấp thổ nạp để đề cao tu vi, chuẩn bị cho quá trình đột phá thập diệp.
Có lẽ do nguyên khí tại hồng liên giới nồng đậm hơn nên tu hành nhanh hơn khi ở kim liên giới một chút.
Lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới âm thanh.
“Hạ Trường Thu có việc quan trọng cầu kiến.”
“Việc gì?”
“Cửu Trọng Điện gửi phi thư, báo rằng ba ngày sau Trai chủ Phi Tinh Trai sẽ đích thân tới Cửu Trọng Điện, Điện chủ Tư Không Bắc Thần muốn mời ngài qua đó.”
Nếu là chuyện khác Lục Châu có thể phân phó Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đi làm, nay hai người bọn họ đều đã là cửu diệp. Nhưng để đàm toạ với Tư Không Bắc Thần thì thực lực hai người vẫn chưa đủ.
Thực lực Trai chủ Phi Tinh Trai thế nào chưa biết, còn Diệp Chân hẳn là có thực lực tương đương Pháp Không.
Nếu chỉ đánh một chọi một, Lục Châu có đủ lòng tin ứng phó với Phi Tinh Trai. Vấn đề là… người ta có lẽ sẽ không đơn đả độc đấu. Lúc này nhược điểm của thẻ Một Kích Chí Mạng lại xuất hiện.
Lực lượng phi phàm giúp Lục Châu chiến thắng người cùng giai, nhưng muốn vượt cấp thắng được thập diệp thì e là rất khó khăn. Hơn nữa hắn còn phải cân nhắc đến tình huống lực lượng phi phàm bị sử dụng hết.
Hồng liên giới rốt cuộc có bao nhiêu vị cửu diệp? Bao nhiêu vị thập diệp?
Quan trọng nhất vẫn là lập trường của Cửu Trọng Điện. Lòng người khó dò, Ma Thiên Các từng bị vây công mấy lần, loại tình huống này cũng có thể sẽ phát sinh ở hồng liên giới.
“Tư Không Bắc Thần thật kiêu ngạo.” Lục Châu đạm mạc nói.
Hạ Trường Thu hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Lục Châu, bèn đáp: “Lục tiền bối nói đúng lắm, bọn họ đáng lý ra nên tự tới gặp ngài.”
Địa vị phân chia cao thấp, nào có đạo lý người địa vị cao chạy tới gặp người địa vị thấp. Tư Không Bắc Thần đã quen ở vị trí cao nhất, quen thấy người khác đến gặp mình nên đã quên mất tiểu tiết này.
Lục Châu chợt nhớ tới một chuyện, bèn đứng dậy đẩy cửa bước ra, nhìn Hạ Trường Thu đang cung kính khom người đứng trong sân viện.
“Thực lực Phi Tinh Trai như thế nào?”
Nếu nhỏ yếu thì có thể nhân cơ hội này đánh hạ, sau đó lấy lại thuỷ tinh cầu ký ức.
Hạ Trường Thu đáp: “Hiện tại người có thực lực mạnh nhất ở Phi Tinh Trai chính là trưởng lão Diệp Chân và Trai chủ Trần Thiên Đô. Trần Thiên Đô thông thường rất ít khi hỏi tới chính sự, thập diệp vốn không dễ dàng ra tay với người khác.”
Đáng tiếc rất nhiều chuyện đều không phải là tình huống thông thường.
“Nói như vậy thực lực tổng thể của Phi Tinh Trai không mạnh bằng Cửu Trọng Điện, vì sao lại tự tin đích thân tới đó?” Lục Châu nghi hoặc.
“Điện chủ Tư Không Bắc Thần tuổi tác đã cao, thân thể không khoẻ mạnh như trước, hầu hết mọi chuyện đều giao lại cho chín vị thủ toạ xử lý. Về sau chín vị thủ toạ chỉ còn lại năm vị, thực lực Cửu Trọng Điện giảm mạnh, trên thực tế Cửu Trọng Điện bây giờ cũng không mạnh hơn Phi Tinh Trai. Diệp Chân kia được xưng tụng là tuyệt thế kỳ tài của hồng liên giới, chỉ chưa đầy tám trăm năm đã bước vào cửu diệp, nắm giữ Nghiệp Hoả. Hắn là người có nhiều khả năng tấn thăng thập diệp nhất hiện nay, hơn nữa… người này đọc đủ loại thi thư, học phú sâu rộng vô cùng, có tài năng kinh thiên động địa.” Hạ Trường Thu nói.
Mấy câu trước thổi phồng thì Lục Châu đành chịu, nhưng câu cuối cùng quả thật Lục Châu nghe không nổi nữa.
“Lui xuống đi, thuận tiện gửi phi thư cho Tư Không Bắc Thần, nói là lão phu không rảnh.” Nói xong Lục Châu xoay người đi về phòng.
Hạ Trường Thu khom người.
Trên Vạn Trượng Đà Sơn, tổng bộ Phi Tinh Trai.
Diệp Chân đứng bên ngoài sân viện quan sát núi non trùng điệp. Mạnh Trường Đông đứng bên cạnh nói: “Trai chủ muốn đến Cửu Trọng Điện có phải là ý kiến của Diệp trưởng lão?”
Diệp Chân không nhìn hắn, chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi có ý kiến?”
Mạnh Trường Đông nói: “Đến Cửu Trọng Điện ta không có ý kiến, nhưng vây quét Thiên Liễu Quan có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Diệp Chân bình tĩnh nói:
Chuyện vây quét Thiên Liễu Quan đã được Thiên Vũ Viện đồng ý. Nếu không đánh hạ Thiên Liễu Quan thì uy tín Phi Tinh Trai tích luỹ bao nhiêu năm nay đều sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát. Nếu không đánh hạ Thiên Liễu Quan thì Lỗ Tùng, Huyền Minh, Lương Tự Đạo và các đệ tử khác chẳng phải đã chết oan uổng rồi hay sao? Sau này Phi Tinh Trai làm sao tiếp tục mời chào đệ tử?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận