Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 703

Trước cổng Hoàng thành, không ít tu hành giả và lão bách tính đều tề tựu lại. Ngày càng nhiều tu hành giả từ xa bay tới… Không có cấm vệ quân, lệnh cấm phi hành trong Thần Đô không có hiệu lực.
Lục Châu chắp tay sau lưng đứng trên tường thành, quan sát đám người.
Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và Chư Hồng Cộng đứng ở phía sau.
Thấy mọi người đã tề tựu đông đủ, Lục Châu mới khẽ phất tay.
Hoa Trọng Dương bước lên một bước, sóng âm lăn lộn phát ra:
“Gian tế làm loạn ở Thần Đô, phá huỷ kỷ cương, đoạt mệnh bá tánh. Cơ tiền bối nhân từ cho các ngươi một cơ hội chủ động đứng ra nhận tội. Phàm là người chủ động thừa nhận đều được chết toàn thây.”
Có dân chúng quỳ xuống dập đầu nói: “Cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”
“Cầu tổ sư gia làm chủ cho chúng ta!”
Ánh mắt Hoa Trọng Dương nhìn về phía đám tu hành giả đang lăng không lơ lửng: “Ta hy vọng các vị buông bỏ thành kiến, đồng lòng diệt trừ gian tế.”
Một tu hành giả đằng xa bỗng lên tiếng:
“Nói thật là nhẹ nhàng… gian tế xen lẫn trong đám chúng ta, ngươi định phân biệt như thế nào? So với ngươi, ta càng muốn giết bọn hắn hơn!”
Thiên hạ Đại Viêm không cách nào dung được gian tế. Huống chi bọn chúng còn xem mạng người như cỏ rác.
Có người nói phụ hoạ: “Cơ tiền bối, chúng ta luôn luôn kính sợ Ma Thiên Các, cũng rất sùng bái ngài. Ngài chiếm lấy Thần Đô, chúng ta giơ hai tay tán thành. Ngài muốn thanh lý gian tế, chúng ta lại càng tán thành.”
Phía sau chợt có người nói: “Cơ tiền bối, mời ngài vì đại cục mà suy nghĩ, trước hãy thả năm tên gian tế Thâm Mục ra để bảo vệ bách tính. Gian tế có thể từ từ bắt lại mà!”
Lục Châu quan sát người vừa nói chuyện, thân phận của hắn là người Thâm Mục.
Lục Châu không gấp gáp động thủ. Người khác không biết rõ hắn là người Thâm Mục, bây giờ động thủ thì không hợp thời.
Đúng lúc này, một đệ tử thư viện bay tới, khom người nói: “Cơ tiền bối, đã chuẩn bị thoả đáng.”
Lục Châu liếc nhìn đám tu hành giả đông đảo trước mắt, hờ hững nói: “Lão phu đã cho các ngươi cơ hội… Khai trận!”
Tên đệ tử thư viện cao giọng nói: “Khai trận !” Tiếng hô kéo dài vang vọng khắp đỉnh Hoàng thành.
Đám người có thân phận là người Nhu Lợi, người Thâm Mục và Lâu Lan rõ ràng sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Ông ông…
Từng âm thanh cộng hưởng vang lên, tấm lưới trên bầu trời xuất hiện!
Chỉ trong giây lát, bốn cổng thành và tường thành Thần Đô đều bị tấm lưới bình chướng bao phủ.
Trong các ngóc ngách của Thần Đô, đám dân chúng và tu hành giả không rõ sự việc đều lục tục bước ra, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn trời.
Trên đỉnh Hoàng thành, Chu Hữu Tài hướng dẫn mười đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện dẫn đạo Thập Tuyệt Trận, tấm lưới vô hình từ từ hình thành.
Lục Châu mở miệng nói: “Đem bọn Lỗ Lực ra đây.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, Lỗ Lực và bốn tên đồng bọn đều bị dẫn tới trước cổng Hoàng thành, đối diện với dân chúng cách đó không xa.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Lão phu hận nhất bị người uy hiếp. Trảm !”
Đao phủ vào chỗ, không hề mảy may do dự rút đao chém xuống. Từng cái đầu người rơi xuống lăn lông lốc trên mặt đất.
Đám bách tính và tu hành giả mở to mắt nhìn…
“Cơ tiền bối, ngài… ngài… Hành động này e là sẽ đắc tội đám gian tế kia. Bách tính… bách tính phải làm sao đây?”
“Chuyện này… có phải là quá xúc động rồi không?” Có người thì thào.
Nhưng Lục Châu lại nói rất vang dội: “Gian tế dị tộc làm loạn, xem mạng người như cỏ rác. Lão phu há có thể để người khác diệt uy phong mình?”
Thấy mọi người không nói chuyện, Lục Châu nói bổ sung: “Nếu lão phu không chém đầu đám người này, sao xứng đáng với những bách tính đã bị giết?”
Đúng là vậy… Người ta đều đã cưỡi lên đầu mình ngồi rồi!
Lục Châu thà rằng mang tiếng tàn nhẫn cũng phải trảm đám dị tộc này trước mặt mọi người, nếu không hắn dựa vào cái gì để uy hiếp dị tộc?
Không ai cho rằng tổ sư gia Ma Thiên Các sẽ làm trái lời đám dị tộc gian tế đang trà trộn trong dân chúng.
Từ gian tế đến bách tính phổ thông, kể cả các tu hành giả đang lăng không lơ lửng trên bầu trời đều ngẩng đầu nhìn về phía Lục Châu đang đứng trên tường thành, vị ma đầu đệ nhất thiên hạ chỉ cần ra hiệu lệnh một tiếng là có thể quấy Đại Thiên thế giới đến long trời lở đất.
Lúc này bọn hắn mới giật mình nhớ ra, đây là đại ma đầu!
Đám gian tế ngây thơ kia vậy mà lại dám lấy tính mệnh dân chúng ra để uy hiếp một tên ma đầu? Đây có phải là trò hề buồn cười nhất trên đời không?
Trong mắt đám người hiện ra vẻ ửng đỏ, có người sợ hãi, có người lo lắng.
Nhìn từng dòng máu đỏ thẫm uốn lượn như những dòng suối nhỏ lan tràn dưới mặt đất, trong đầu đám gian tế đều nghĩ xem tối nay nên trả thù như thế nào.
Trò chơi giết năm người mỗi ngày không dùng được nữa, số lượng người giết không còn bị hạn định. Thần Đô một lần nữa sẽ trở thành địa ngục nhân gian, mà kẻ bị chôn thây chính là bách tính trong thành này.
Ma Thiên Các quả thật rất mạnh, mạnh đến mức không ai dám trêu chọc, thế nhưng lẩn trốn thì vẫn có thể chứ?
Có gan thì Ma Thiên Các giết sạch toàn bộ người trong Thần Đô đi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót mấy tên gian tế? Bọn họ dám sao? U Minh Giáo không phải tự xưng mình vì dân chúng trong thiên hạ sao?
Ma giáo mà cũng đòi có đạo đức cái cóc gì!
Sự trả thù của bọn hắn chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng đối với dân chúng.
Đám bách tính sợ hãi lui lại mấy bước. Có vài người không chịu được cảnh tượng ghê rợn kia đều nôn mửa tại chỗ.
Trên đỉnh Hoàng thành.
Chu Hữu Tài cất cao giọng nói, thu hút sự chú ý của mọi người:
“Ta là viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện, cũng là người dẫn đạo Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô. Ta biết các ngươi kiêng kỵ Ma Thiên Các, cũng rất hiếu kỳ vì sao ta lại đứng cùng một bên với bọn họ.”
“Từ khi đăng cơ đến nay, hoàng đế chưa từng lâm triều xử lý chính sự. Nay Bắc Đẩu Thư Viện ta liệt ra thập đại tội trạng của hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận