Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 983

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn về phía Hải Loa. Trong mắt Vương Sĩ Trung hiện vẻ phức tạp. “Chuyện này…”
Hắn rất muốn nói chỉ dựa vào một tiếng hí của ngựa mà đã nói vậy là quá ngậm máu phun người, không chịu nói đạo lý.
Lục Châu đương nhiên hiểu ý hắn nên lạnh nhạt nói: “Hải Loa là đồ nhi của lão phu, hiểu được thú ngữ.”
“Hiểu thú ngữ?!” Đám người cả kinh.
Hạ Trường Thu tán thán: “Thông hiểu thú ngữ là thiên phú ngàn năm khó gặp, tại hồng liên giới cũng chỉ có một người làm được, đáng tiếc người này đã mất tích từ lâu. Dị tộc cũng có người hiểu được thú ngữ nhưng đa phần đều là thủ đoạn thuần phục thú, không tính là thật sự hiểu tiếng thú.”
Tiểu Diên Nhi tự hào nói: “Hải Loa sư muội, bộc lộ tài năng cho bọn họ xem một lần đi.”
“Được.”
Hải Loa cầm sáo Lam Điền Ngọc đặt bên môi, tiếng sáo du dương vang lên truyền khắp tứ phương. Trong các rừng cây trên mười hai ngọn sơn phong tức tốc có phi cầm tẩu thú đồng thanh kêu lên phụ hoạ. Từ xa có hung thú phi cầm kết thành đàn bay tới che kín chân trời.
Các đệ tử Vân Sơn kinh ngạc không thôi. Nếu dùng phương thức này để công thành thì sẽ cường đại đến mức nào? Cũng may đây chỉ là phi cầm nhỏ yếu… Dù vậy, ai cũng có thể nhìn thấy tương lai không thể hạn lượng của tiểu cô nương này.
Tiếng sáo du dương phiêu tán trong gió rồi dừng lại. Đám phi cầm quay đầu bay đi, thiên không từ từ khôi phục yên tĩnh.
Lục Châu nhìn sang Vương Sĩ Trung: “Con hư là lỗi của cha.”
Vương Sĩ Trung vội đáp: “Lục tiền bối, đây chẳng qua chỉ là một con ngựa, ta có thể dâng tặng những con tuấn mã mạnh mẽ nhất Đại Đường để bồi tội với ngài!”
Ngu Thượng Nhung xem thường nói: “Ta nghĩ ngươi sai rồi.”
“Hả?”
“Thứ cho ta nói thẳng, mạng của ngươi còn chẳng quan trọng bằng Cát Lượng.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Ngươi !” Vương Sĩ Trung chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy, “Cần gì phải hùng hổ doạ người như thế?!”
“Lão phu luôn phân rõ phải trái.” Lục Châu hờ hững nói, “Ngươi và nàng, hai chọn một.”
Áp lực trên Vân Sơn đài bị đè nén đến khó thở. Cái chết của Cao Thế Nguyên bây giờ chỉ là việc nhỏ, tiêu điểm đã chuyển dời đến trên người vị Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung.
Đám tướng sĩ đồng loạt ngẩng đầu, tay đặt trên chuôi đao. Vương Xu kinh hãi nhìn về phía vị lão nhân tóc trắng. Nét mặt Vương Sĩ Trung lộ vẻ khó chịu, toàn thân không được tự nhiên.
“Lục tiền bối đang nói đùa sao?”
“Ngươi cảm thấy lão phu giống người thích nói đùa?” Lục Châu hỏi ngược lại.
Đối với Vương Sĩ Trung, đây quả thật là chuyện bé xé ra to, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn nói:
“Tiểu nữ đã làm sai, nhưng không đáng tội chết! Mong Lục tiền bối nghĩ lại. Ta có thể trả giá đại giới, chỉ mong Lục tiền bối tha cho nữ nhi của ta một lần!”
Nói xong, Vương Sĩ Trung vẫy tay với Vương Xu: “Xu nhi, quỳ xuống.”
“Ta không quỳ!” Vương Xu quay mặt đi.
“Hỗn trướng!”
Vương Sĩ Trung vung tay, một hồng sắc cương ấn đánh tới tóm lấy Vương Xu đè nàng quỳ xuống đất. Phịch!
Mọi người đều nhìn Vương Sĩ Trung bằng ánh mắt phức tạp. Đây chính là Trung thư lệnh Vương Sĩ Trung cao cao tại thượng, tiêu sái uy phong, cho dù là Viện trưởng Thiên Vũ Viện cũng phải nhường nhịn hắn ba phần, không ngờ lại có thể khúm núm trước mặt lão nhân này như vậy.
“Chỉ có thế?” Lục Châu nhìn xuống Vương Xu đang quỳ dưới đất. Chỉ cần quỳ đã muốn tránh thoát một kiếp, nghĩ thật hay.
Vương Sĩ Trung đáp:
“Ta có thể đáp ứng với Lục tiền bối, ngày đó những kẻ tổn thương Cát Lượng đều sẽ bị nghiêm trị. Ngoài ra Vương gia nguyện ý cống nạp đại lượng vật liệu và dược liệu tu hành thượng đẳng cùng cực phẩm linh thạch cho ngài… Chỉ cần Lục tiền bối ngài nói ra con số!”
Vương Xu giật mình nhìn phụ thân. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy phụ thân khúm núm trước mặt người khác như vậy, lại chấp nhận bỏ ra đại giới để lấy lòng đối phương.
Kỳ thực Lục Châu hoàn toàn có thể dùng một chưởng đánh chết Vương Sĩ Trung, loại như Vương Xu càng không cần hắn tự mình động thủ. Chỉ là… làm như vậy tương đương với khai chiến cùng triều đình.
Hoàng thất kim liên giới đã đủ mạnh, huống hồ gì triều đình hồng liên giới? Trong kinh đô có lẽ còn có cường giả mà ngay cả Dư Trần Thù cũng phải kiêng kỵ, nếu không Dư Trần Thù đã không để Thiên Vũ Viện phụ thuộc triều đình.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, lắc đầu nói: “Sửa lại điều kiện.”
“Mời ngài nói.”
“Thứ nhất, những kẻ ngày đó làm tổn thương Cát Lượng đều phải xử tử. Thứ hai, cực phẩm phù chỉ, đan dược và linh thạch vạn cái trở lên. Thứ ba, theo ý lão phu, với thiên phú của nàng ta thì có để lại đan điền khí hải cũng chẳng có tác dụng gì.”
Vương Sĩ Trung cau mày nói: “Lục tiền bối, hai yêu cầu trước ta có thể đáp ứng. Nhưng yêu cầu thứ ba…”
“Đây là ranh giới cuối cùng của lão phu. Ngươi nên biết… không có người nào dám cò kè mặc cả với lão phu đâu.” Lục Châu trầm giọng nói.
“Thứ tư…”
Còn có thứ tư? Trong lòng Vương Sĩ Trung như đang rỉ máu.
Lục Châu vuốt râu nói: “Điều thứ tư này không phải vì lão phu mà là vì Đại Đường của các ngươi. Từ nay về sau, quyền hành trong tay ngươi giao lại cho Lý Vân Tranh. Thứ năm, trong khoảng thời gian này, hai cha con các ngươi ở lại Vân Sơn đi.”
Lục Châu nói xong, toàn bộ Vân Sơn đài rơi vào trầm mặc.
Vương Sĩ Trung nhìn thoáng qua Vương Xu, trong lòng lúc này mới giật mình hiểu rõ, cái gì mà Cát Lượng với chẳng Cát Lượng, chẳng qua là mượn cơ hội này để lấy cớ mà thôi. Những điều kiện sau cùng mới là mục đích chân chính của hắn!
Nhiếp Thanh Vân không nhịn được âm thầm tán thưởng. Nước đi này thật diệu. Thực lực triều đình không cần nói cũng biết, có thể khiến Thiên Vũ Viện thần phục, triều đình tất có sát chiêu. Nhưng nếu thanh trừ đám gian thần này, nâng đỡ Lý Vân Tranh thượng vị, chẳng phải mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng hay sao? Mâu thuẫn giữa Cửu Trọng Điện, Vân Sơn và triều đình cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Gừng càng già càng cay nha!
Lý Vân Tranh thì lại kinh ngạc không thôi. Lục lão tiên sinh muốn giao quyền hành cho hắn? Hắn đã từng ảo tưởng vô số lần khi mình nắm được quyền hành trong tay sẽ khiến bách tính Đại Đường an cư lạc nghiệp thế nào, nhưng chung quy ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, chưa bao giờ thành thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận