Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1511

Ung Hoà cũng là thú hoàng, nào phải kẻ ngu xuẩn.
Nó nhìn đám nhân loại trước mặt, há mồm nói: “Nhân loại đáng ghét, cho các ngươi nếm thử mùi vị của địa ngục…”
Hai mắt nó bắn ra quang mang cường đại như hồng sắc thái dương, phóng thẳng lên trời.
“Đó là cái gì?”
“Không rõ…”
Lục Châu và mọi người cũng ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Khi hai đoàn hoả quang rọi vào mắt hắn, Lục Châu đột nhiên cảm thấy trong não hải xuất hiện một cảm xúc sầu bi vô cùng.
Có cảm giác rã rời khi phải cố sức làm việc kiếm tiền đóng tiền thuê nhà lúc còn ở Địa Cầu, có phẫn nộ khi bị các đồ đệ phản bội, có thù hận đối với đám danh môn chính phái trong thiên hạ… từng cảnh tượng xưa cũ tái hiện trong đầu.
Đúng lúc này, lam pháp thân trong đan điền khí hải tản mát một cỗ nguyên khí nhàn nhạt tươi mát, tựa như một gáo nước lạnh dội tỉnh Lục Châu.
Lục Châu hoàn hồn. Tinh thần đã lâu chưa từng ba động vừa rồi lại bị gợi lên.
“Đây là năng lực của Ung Hoà? Quả nhiên là hung thú cấp thú hoàng.” Lục Châu đưa ra phán đoán, “Lui lại.”
Đáng tiếc, không ai nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Lục Châu phát hiện Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đang cau mày, biểu tình có chút quái dị. Bọn hắn đang nhìn Lục Châu chằm chằm, trong mắt đại bộ phận đều là sợ hãi và có một phần chiến ý.
Vu Chính Hải lẩm bẩm nói: “Ai dám giẫm đạp ta, ta giết kẻ ấy! Sư phụ… một ngày là thầy cả đời là cha, ngoại trừ lão nhân gia người, đừng hòng có kẻ nào dám leo lên đầu ta ngồi!! Ha ha ha…”
Ngu Thượng Nhung giữ im lặng. Tuy rằng biểu tình hắn quái dị nhưng thần sắc vẫn mang theo tự tin ung dung, rõ ràng là cực kỳ khắc chế.
Kỳ thực, ngay cả Lục Châu còn bị hồng quang kia đảo loạn tâm hồn thì đám đồ đệ sao có thể thoát khỏi. Hạt giống Thái Hư không phải vạn năng, không thể giúp bọn hắn đánh đâu thắng đó.
Có lẽ đối với các đồ đệ, đây là một kiểu rèn luyện tinh thần.
Người có ý chí không kiên định rất dễ trầm mê vào quá khứ. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều là người thân kinh bách chiến, nếm đủ tư vị sinh tử, Ung Hoà rất khó có thể khống chế bọn hắn.
Nhưng Đoan Mộc Sinh thì khiến Lục Châu hơi xấu hổ…
Đoan Mộc Sinh nhấc Bá Vương Thương lên đâm về phía Lục Châu: “Sư phụ, lại lần nữa!”
“Làm càn.” Lục Châu tung chưởng đẩy hắn ra.
Đoan Mộc Sinh lại cầm thương lướt tới. Phanh phanh phanh…
Sau mấy chưởng, Lục Châu vung tay đánh vào ngực Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh bay ngược ra sau, va vào tường ngất đi.
Lục Châu gật đầu. Hắn không hề trách cứ Đoan Mộc Sinh, bởi vì trong mắt Đoan Mộc Sinh, dũng khí lớn hơn sợ hãi, có can đảm khiêu chiến hết thảy… Chỉ cần ý chí hắn kiên định hơn một chút là tốt rồi.
“Lão tứ đâu?”
Lục Châu xoay người xem xét, nhưng không thấy bóng dáng Minh Thế Nhân đâu.
Gâu gâu gâu…
Cùng Kỳ không bị đồng loại mê hoặc tâm trí, nó há mồm sủa vang trời.
Một đạo nhân ảnh loé lên, nấp vào trong đám dây leo chằng chịt. Chỉ nghe được Minh Thế Nhân thầm nói: “Vì sao… vì sao…”
Lục Châu: “?”
Cái gì mà vì sao?
Lão đại, lão nhị, lão tam đều không có vấn đề gì lớn, chỉ có biểu hiện của lão tứ khiến Lục Châu nghi hoặc và lo lắng.
Cho tới nay, ngoại trừ khoảng thời gian phản bội lúc Lục Châu mới xuyên không đến, Minh Thế Nhân vẫn là đệ tử làm việc ổn thoả nhất. Vì sao bây giờ lại thành ra thế này?
“Sư phụ, các sư huynh làm sao thế?” Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to, hết nhìn trái lại nhìn phải, nghi hoặc hỏi.
Lục Châu cũng nghi hoặc không kém. “…Ngươi không cảm thấy có gì bất thường sao?”
“Không có nha. Sư phụ, thật xin lỗi, vừa rồi đồ nhi mải ngắm nhìn hai luồng hồng quang xinh đẹp kia mà thất thần, không biết chỗ này đã xảy ra chuyện gì.” Tiểu Diên Nhi gãi đầu nói.
Tiểu Diên Nhi không bị hồng quang ảnh hưởng.
Lục Châu cảm thấy trong mắt nàng có một loại cảm giác thanh tịnh, không bị tâm tình tiêu cực ảnh hưởng, không bị thói đời xấu xa tiêm nhiễm, nói nàng ngu xuẩn cũng được, ngây thơ đơn thuần cũng được…
“Tiểu sư muội…” Tiểu Diên Nhi ngẩn người nhìn Hải Loa, lúc này đã đầm đìa nước mắt.
Hải Loa ôm mặt khóc nức nở, nàng không nói một lời, chỉ khóc mà thôi.
Nhưng bốn vị lão giả phía đối diện lại là một tình cảnh hoàn toàn khác.
“Diệp Duy, có phải ngươi muốn nuốt riêng Trấn Thọ Thung không?!”
“Diệp Diệc Thanh, lão già nhà ngươi dám nói xấu ta… Ăn một chưởng đi!”
Chưởng ấn xuất hiện đầy trời, bốn người lao vào hỗn chiến.
"Ha ha ha... Tên hỗn đản Diệp Chính ỷ mình là chân nhân, cả ngày ra vẻ cao cao tại thượng, không xem trưởng lão chúng ta ra gì. Dựa vào cái gì chúng ta phải lấy Trấn Thọ Thung cho hắn!?"
"Ta muốn Trấn Thọ Thung! Trấn Thọ Thung là của ta!"
Oanh!
"Chết đi cho ta! Ta muốn giết các ngươi!"
Diệp Duy gọi ra Tinh Bàn bao trùm bầu trời, mười bảy mệnh cách theo thứ tự phát sáng lên.
Thấy cảnh này Lục Châu không khỏi kinh ngạc… Không ngờ Diệp Duy lại là cao thủ mười bảy mệnh cách, chỉ kém một mệnh cách nữa sẽ có thể vượt qua mệnh quan, trở thành chân nhân!
Nhưng chính một mệnh cách này lại khiến hắn và chân nhân chênh lệch như trời với đất.
Phanh phanh phanh!
Ba vị lão giả bay ngược ra ngoài, phun ra tiên huyết.
Hư ảnh Ung Hoà để lộ nụ cười đắc ý, hai mắt của nó tiếp tục kết nối với hồng quang trên bầu trời.
Trong phương viên ngàn mét, Trấn Thọ Khư hóa thành hồng sắc không gian, tựa như bị máu tươi nhiễm đỏ, rực rỡ như ánh tà dương.
"Diệp Duy... Ta muốn đấu với ngươi!"
Ba vị trưởng lão cũng gọi ra tinh bàn. Hai người mười lăm mệnh cách, một người mười sáu mệnh cách, tam đại tinh bàn che phủ bầu trời Trấn Thọ khư.
Bốn người tiếp tục lao vào hỗn chiến.
"A !"
Một tiếng kêu bén nhọn vang vọng chân trời, hư ảnh Ung Hoà bành trướng gấp trăm lần, cao ngất vào trong mây.
Lục Châu âm thầm mặc niệm Thiên Thư khẩu quyết, giữ cho tâm thái mình bình tĩnh như trước. Tiếng rít chói tai và hồng quang mê hoặc nhân tâm kia đều bị ngăn ở bên ngoài.
Tứ đại đệ tử Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân lăng không bay lên, đánh về phía Lục Châu.
Tiểu Diên Nhi vẫn y như cũ mờ mịt không hiểu gì, nhưng ánh mắt Hải Loa đã biến đổi, lao về phía nàng.
Trấn Thọ khư loạn thành một đoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận