Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1870: Không nỡ lừa ngươi

Lục Châu hơi kinh ngạc, không ngờ trăm loại dị hương trong Văn Hương Cốc lại do Khâm Nguyên tộc tạo ra. Nhìn đàn ong mật biến dị trước mặt, Lục Châu hỏi: “Các ngươi không chỉ sống nhờ hương hoa mà còn cần mật hoa đúng không?”
Khâm Nguyên gật gật đầu: “Đúng là như thế. Không ngờ Ma Thần đại nhân vĩ đại lại hiểu biết nhiều về Khâm Nguyên tộc như vậy.”
Lục Châu nghe nó xưng tụng hai chữ ‘vĩ đại’, trong lòng không khỏi xấu hổ nhưng ngoài mặt vẫn vững vàng như lão cẩu:
“Đã như vậy, ngươi định trợ giúp thế nào?”
“Ta có thể cùng Ma Thần đại nhân đi qua trục trung tâm bên kia, kiểm tra cẩn thận từng đệ tử của ngài, sau đó vận dụng lực lượng của Khâm Nguyên tộc để chế tạo ra khu vực cực hạn thích hợp với từng người. Mệnh Quan thăng cấp chân nhân, thánh nhân, đạo thánh loại nào ta cũng làm được.”
Lục Châu vẫn rất cảnh giác. Đây chính là thượng cổ thánh hung, không phải hung thú bình thường, nếu để nó đi qua trục trung tâm thì Ma Thiên Các sẽ có thể gặp nguy hiểm.
“Ngươi có thể vượt qua trục trung tâm?”
“Không thể, nhưng nếu có nhân loại dẫn dắt thì được.” Khâm Nguyên nói.
Lục Châu chắp tay sau lưng, lãnh đạm nhìn nó. “Làm sao để lão phu tin tưởng ngươi?”
Khâm Nguyên cao giọng nói: “Ma Thần đại nhân tôn quý, xin ngài hãy tin tưởng Khâm Nguyên tộc. Nếu chúng ta có tâm làm loạn, Khâm Nguyên tộc nguyện nhận mọi trừng phạt của Ma Thần đại nhân.”
Trước không nói tới việc Khâm Nguyên có muốn hại người hay không, suy nghĩ của nó kỳ thực rất đơn giản là ôm đùi Ma Thần, phục sinh nữ nhi, trở về Thái Hư, khi đó địa vị của Khâm Nguyên tộc sẽ một bước lên mây nha.
Lục Châu sao lại không biết suy nghĩ của nó. Chỉ là… lão phu là đồ giả, nếu việc này lộ tẩy thì chẳng phải sẽ đắc tội với thánh hung sao?
Ma Thiên Các đã có quá nhiều cường địch rồi, có thể kết thêm bằng hữu là chuyện rất tốt. Thánh hung quá nguy hiểm, không thích hợp kết nạp vào Ma Thiên Các…
Trong lúc Lục Châu còn đang cân nhắc, bên tai bỗng truyền đến tiếng “Ộc”.
Hắn quay đầu nhìn lại, giật mình khi thấy Khâm Nguyên phun ra một viên Mệnh Cách Chi Tâm rồi dâng lên bằng hai tay: “Để thể hiện lòng thành của Khâm Nguyên tộc, xin Ma Thần đại nhân thu nhận vật này.”
Lão phu không có ý này nha!
Nhưng mà… đối mặt với Mệnh Cách Chi Tâm của thượng cổ thánh hung, ai mà không thèm muốn?
Khụ khụ.
Lục Châu bình tĩnh nhìn Khâm Nguyên: “Sao phải làm tới mức này?”
“Ma Thần đại nhân đáng giá để Khâm Nguyên tộc làm như thế. Tương lai của Khâm Nguyên tộc và hy vọng phục sinh đứa con gái số khổ của ta đều đặt vào Ma Thần đại nhân.”
Lục Châu vốn định vươn tay ra cầm lấy Mệnh Cách Chi Tâm, nhưng nghe được câu này, trong lòng hắn lập tức khựng lại.
Lục Châu tự nhận mình không phải người tốt, càng không phải là chúa cứu thế lòng mang thiên hạ, nhưng hắn là người làm việc có nguyên tắc. Hiện tại hắn không nắm giữ được phương pháp phục sinh nên không cách nào cho Khâm Nguyên một lời hứa hẹn.
“Cầm về đi.” Lục Châu phất tay.
Khâm Nguyên vốn đã hạ quyết tâm bày tỏ lòng thành, đủ loại dấu hiệu cho thấy người trước mặt chính là Ma Thần chấn động cổ kim, tung hoành thiên hạ. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì Khâm Nguyên tộc không còn hy vọng trở về Thái Hư nữa.
Cũng chỉ có Ma Thần mới có thể thờ ơ nhìn Mệnh Cách Chi Tâm của thánh hung mà không tỏ ra thèm thuồng hay muốn cướp đoạt.
Trong lòng Khâm Nguyên càng thêm kiên định, nó quỳ một gối xuống, cung kính dâng Mệnh Cách Chi Tâm lên: “Xin Ma Thần đại nhân thu nhận!”
Các tộc nhân khác cũng quỳ xuống hô vang: “Xin Ma Thần đại nhân thu nhận!”
Lục Châu cau mày nói: “Lão phu đúng là đang cần viên Mệnh Cách Chi Tâm này, nhưng tu vi lão phu vẫn đang từ từ khôi phục, không biết mất bao lâu mới trở lại thời kỳ đỉnh phong. Lão phu không thể hứa trước với ngươi.”
Khâm Nguyên kích động nói: “Một trăm ngàn năm ta còn chờ được, không ngại chờ thêm một thời gian. Với năng lực của Ma Thần đại nhân, không bao lâu nữa ngài sẽ trở lại đỉnh phong thôi. Ta chờ được, Khâm Nguyên tộc chờ được.”
Lục Châu trầm ngâm.
Tuy lão phu không phải Ma Thần nhưng lại có Thời Chi Sa Lậu, có đạo tu hành của Ma Thần, lại có Giảng Đạo Chi Điển. Bây giờ không làm được, không có nghĩa là sau này cũng không làm được.
Khi lĩnh hội Giảng Đạo Chi Điển, Lục Châu cảm nhận được bên trong có một loại lực lượng thần bí vô cùng cường đại, vượt quá khả năng thừa nhận của hắn. Nếu tu vi tăng lên và thực lực đủ cường, có lẽ hắn sẽ lĩnh hội được phục sinh chi thuật.
Nghĩ vậy, Lục Châu nói: “Nếu ngươi đã có lòng như thế, lão phu cũng không khách khí nữa.”
Lục Châu cầm lấy viên Mệnh Cách Chi Tâm. “Sau khi dùng xong lão phu sẽ trả lại cho ngươi.”
Khâm Nguyên mừng rỡ đáp: “Đa tạ Ma Thần đại nhân.”
Lục Châu cất Mệnh Cách Chi Tâm vào Đại Di Thiên Đại. Khâm Nguyên tinh mắt nhìn thấy chiếc túi nhỏ màu nâu kia, hai mắt lập tức sáng lên, kích động nói:
“Xin hỏi Ma Thần đại nhân, vật này có phải là Đại Di Thiên Đại không?”
“Ngươi cũng biết thứ này?” Lục Châu kinh ngạc nói.
“Đương nhiên a,” Khâm Nguyên cười nói, “Trước kia ngài từng nhét một phương thiên địa vào trong Đại Di Thiên Đại, giữ cho nó không bị sụp đổ, một màn này vẫn được lưu truyền ca tụng cho đến ngày nay.”
Loại thánh vật này có độ phù hợp hoàn mỹ với chủ nhân. Một khi chủ nhân chết đi, thánh vật cũng sẽ bị hư hỏng. Nói cách khác, chỉ có một mình Ma Thần đại nhân có thể sử dụng Đại Di Thiên Đại!
Ngài không phải Ma Thần thì còn ai vào đây!
Lục Châu nghẹn họng.
Có chút xấu hổ, Khâm Nguyên này cũng thật biết vỗ mông ngựa, câu trước thì tin được nhưng câu sau rõ ràng là ba xạo. Ma Thần là chủ đề cấm kỵ của Thái Hư, ai dám lưu truyền ca tụng chuyện của hắn?
“Được rồi, vậy bây giờ ngươi đi theo lão phu một chuyến.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đa tạ Ma Thần đại nhân.”
Hầy… lão phu cũng không đành lòng lừa gạt ngươi. Lần đầu tiên thấy có người bị gạt mà còn nói cảm ơn.
Biết sao được, lão phu đâu phải người tốt, ngươi tự cầu phúc đi.
Khâm Nguyên quay đầu phân phó tộc nhân rồi một mình nó đi theo Lục Châu tiến về phía trục trung tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận