Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 432

Vụt!
Ngón tay cái Ngu Thượng Nhung đẩy bật Trường Sinh Kiếm.
Trường Sinh Kiếm bay lên không trung. Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đứng dậy bắt lấy nó…
Đồng thời, pháp thân Bách Kiếp Động Minh được gọi ra chiếu sáng rực cả Huân Hoa Mộ.
Ngu Thượng Nhung chẳng buồn nhìn, cứ thế nâng tay, dùng lực huy động Trường Sinh Kiếm!
Xoẹt!
Có đôi khi… dùng lực huy kiếm không chỉ để giết chết đối thủ.
Sau khi vung ra một kiếm, Ngu Thượng Nhung mới hờ hững nhìn lại pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
Toà kim liên màu tím đã hoàn toàn tách khỏi phần trên của pháp thân.
Một nửa ở bên trên, một nửa ở bên dưới.
Trong trường hợp thế này, Ngu Thượng Nhung cũng không muốn để bản thân mình trông có vẻ quá chật vật. Hắn điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể rồi ngồi xếp bằng xuống.
Chỉ trong giây lát, sắc mặt Ngu Thượng Nhung đã trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.
Nửa dưới pháp thân rơi xuống đất rồi biến mất không thấy gì nữa.
Nửa trên pháp thân dung nhập vào trong thân thể hắn.
Ngay sau đó, đan điền khí hải ầm vang biến hoá như muốn dời sông lấp biển.
Một người có thể mạnh đến mức nào?
Khi hắn đối mặt với tử vong gần như vậy mà vẫn có thể bảo trì thái độ thản nhiên.
Mặt không đổi sắc, kiên cường bất khuất.
Toàn thân Ngu Thượng Nhung như đang bị hoả diệm sơn thiêu đốt, nguyên khí trong cơ thể không tìm được nơi ký thác nên chạy tán loạn khắp nơi.
Ngu Thượng Nhung vẫn bất động như núi, cố gắng chống đỡ.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu…
Ngu Thượng Nhung vẫn còn ý thức, đột nhiên mở to mắt.
Tu vi của hắn bắt đầu giảm mạnh Từ bát diệp xuống đến thất diệp, lại xuống lục diệp.
Nguyên khí trong đan điền khí hải chậm rãi phát tiết ra ngoài.
Ngũ diệp, tứ diệp, tam diệp… nhị diệp… nhất diệp.
Khoé miệng hắn trào ra tia máu.
Nhưng Ngu Thượng Nhung không vì vậy mà cảm thấy uể oải, mà ngược lại, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười hài lòng.
Cho dù bị trọng thương, thất diệp biến mất, nhưng ít nhất hắn vẫn còn giữ được mạng sống.
Không có kim liên nên đương nhiên cũng không còn diệp nữa. Đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.
“Chẳng qua chỉ là thêm một lần khai diệp mà thôi.”
Thanh âm của hắn đầy tự tin và hữu lực, vang vọng trong Huân Hoa Mộ.
Toàn bộ huy hoàng đã trở thành hồi ức.
Nhân sinh có thành có bại, xem như là làm lại từ đầu.
Cùng lúc đó, tại Lương Châu và Ích Châu cũng xảy ra biến hoá kịch liệt.
Trên Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân tay cầm phi thư do Giang Ái Kiếm gửi đến, mắt nhìn về phía sư phụ đang ngồi nghiêm chỉnh trên đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư, nói rằng hoàng thất đã phái quân đến Lương Châu. Tu hành giả Lâu Lan và Nhu Lợi cũng chạy tới. Với sự thông minh tài trí của Tư Vô Nhai, chắc chắn hắn cũng tính ra được điều này, chúng ta nên kiên nhẫn chờ đợi tình hình.”
Lục Châu không đáp lời Minh Thế Nhân mà đưa mắt nhìn sang giao diện Hệ thống, suy nghĩ xem nên xài điểm công đức như thế nào.
Trước mắt muốn bắt được Tư Vô Nhai và Vu Chính Hải đúng là cần phải yên lặng theo dõi kỳ biến.
Điểm công đức: 17.900 điểm.
Có lẽ do đã quen với sáo lộ của Hệ thống, Lục Châu đã bị mài mòn đến mức chẳng còn thấy gấp gáp gì nữa, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Chẳng phải chỉ là trăm ngàn điểm công đức thôi sao, cứ chậm rãi tích luỹ là được.
Thấy sư phụ không đáp lời, Minh Thế Nhân cung kính rời khỏi đại điện.
Ngày hôm sau, Minh Thế Nhân lại cầm phi thư của Giang Ái Kiếm bước vào.
Thấy sư phụ đang vẽ tranh, chứng tỏ tâm tình người không tệ, Minh Thế Nhân to gan hơn một chút, đi đến trước mặt Lục Châu nói thẳng:
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư, nói rằng hoàng thất cố ý từ bỏ Ích Châu, phái tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đến Lương Châu bình loạn… Nhưng hình như Tư Vô Nhai đã dự liệu được chuyện này nên U Minh Giáo trên khắp cửu châu đều đang cố ý náo loạn. Hiện tại… thiên hạ đại loạn.”
Lục Châu dừng lại động tác.
Hai tên nghiệt đồ này thật muốn khiến thiên hạ đại loạn, đối địch với Thần Đô?
Bọn chúng làm được sao? Không ai biết được.
Nếu chỉ có mình Vu Chính Hải thì e là không xong. Nhưng có Tư Vô Nhai ở bên hỗ trợ thì biến số ngày càng tăng.
Tư Vô Nhai có Ám Võng khổng lồ khiến người khác khó lòng tin nổi, ngay cả Giang Ái Kiếm cũng phải kiêng kỵ ba phần, làm gì có ai dám không sợ hắn?
Trầm ngâm một lát, Lục Châu mới nói: “Chuyện hoàng thất nghiên cứu cửu diệp, Giang Ái Kiếm không nói tới sao?”
“Không có.”
“Vậy thì nhắc nhở hắn một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chuyện náo loạn ở Lương Châu và Ích Châu, Lục Châu không quản, cũng không muốn quản.
Cho dù thiên hạ đại loạn thì cũng là do U Minh Giáo ở trong bóng tối giở trò quỷ.
Nếu không có tin tức chính xác, Lục Châu sẽ không dễ dàng rời khỏi Ma Thiên Các.
Lục Châu hiện tại có rất nhiều kiên nhẫn… Đây là thứ mà nguyên chủ Cơ Thiên Đạo trước đây không hề có được.
Trước khi đến lúc đó, tốt nhất vẫn nên dành thời gian nghiên cứu về cửu diệp thì hơn.
Mãi đến ngày thứ ba…
Tốc độ đi đường của Minh Thế Nhân vội vàng hơn mấy lần trước nhiều.
Lần này không chỉ mình Minh Thế Nhân, ngay cả Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh cũng đi vào trong đại điện.
“Sư phụ, Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
“Nói điểm chính.” Lục Châu nói.
“Vĩnh Ninh công chúa cùng tứ hoàng tử xuất chinh đến Lương Châu. U Minh Giáo hai mặt thụ địch, e là lần này trốn không thoát.”
Khi nói những lời này, Minh Thế Nhân có chút không dám tin tưởng.
Lục Châu giật mình ngừng bút.
Hắn phất tay, phi thư trong tay Minh Thế Nhân bay vào tay hắn.
Lục Châu đọc lại một lượt rồi nhíu mày. “Với bản sự của Tư Vô Nhai, lẽ ra không nên để bị bao vây mới phải… Vĩnh Ninh công chúa?”
“Vĩnh Ninh công chúa chỉ là một nữ nhân, sao lại cùng Lưu Bỉnh đến Lương Châu làm gì?” Minh Thế Nhân kỳ quái nói.
Đúng lúc này…
Thanh âm của Chư Hồng Cộng đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, vang dội cả đại điện:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Vừa nghe thấy tiếng con hàng này, Minh Thế Nhân đã đen mặt.
“Bát sư đệ, có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Minh Thế Nhân uy hiếp.
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc. “Sư phụ, đồ nhi biết rõ vị Vĩnh Ninh công chúa này.”
“Tiếp tục đi.” Lục Châu ngồi xuống.
“Vĩnh Ninh công chúa thích thất sư huynh… Đồ nhi chỉ nghe thất sư huynh đề cập tới chuyện này một lần, những chuyện khác thì không biết.” Chư Hồng Cộng liến thoắng nói.
“Tình nhân?”
Minh Thế Nhân trợn trừng mắt. “Thảo nào hắn có thể đào thoát khỏi tay Hàn Ngọc Nguyên, thảo nào hắn biết thật nhiều nội tình trong cung, thảo nào hắn có thể bức Giang Ái Kiếm trốn vào Ma Thiên Các… Thì ra sau lưng có một nàng công chúa làm chỗ dựa! Thật không ngờ dáng vẻ lão thất trông nhã nhặn như vậy mà bên trong lại là cầm thú!”
Lời này nghe đầy mùi dấm chua, tựa như cẩu độc thân đang gào thét.
Đoan Mộc Sinh lườm Minh Thế Nhân một cái, sau đó hà hơi lên Bá Vương Thương, tiếp tục chà lau.
Tiểu Diên Nhi cười nói: “Vĩnh Ninh tỷ tỷ có xinh đẹp không?”
“Ta chưa gặp mặt bao giờ.” Chư Hồng Cộng đáp.
Minh Thế Nhân vội nói: “Tiểu sư muội, đừng ngắt lời huynh. Sư phụ, chuyện này thật không đơn giản, nhất định là lão thất cố ý tạo ra cạm bẫy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận