Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1035

“Nếu ngươi không đến nơi này thì thôi, nhưng một khi đã đến đây… Có một câu nói rất hay, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào. Việc này không thể oán ta.”
Thôi An nói xong liền quay sang nhìn đám trưởng lão Thiên Vũ Viện. “Khâu Hợp, ngươi thân là nhị trưởng lão Thiên Vũ Viện lại không báo thù cho Dư Trần Thù mà còn quỳ gối ở đây như chó vẫy đuôi, làm mất sạch mặt mũi của Thiên Vũ Viện.”
Khâu Hợp không nói một lời, vẫn đường hoàng quỳ dưới đất.
Thôi An bèn cao giọng nói với đám trưởng lão còn lại: “Còn thất thần làm cái gì? Không mau đi khởi động Thiên Vũ Sát Thần Trận đi?!”
Đám trưởng lão cũng yên lặng quỳ dưới đất.
Thôi An đành lắc đầu thở dài: “Một đám phế vật.” Nói xong, hắn nâng tay lên thực hiện mấy động tác kỳ lạ.
Lúc này, bên ngoài điện truyền tới âm thanh ông ông cộng hưởng, mặt đất run lên, bàn ghế và kiến trúc trong đại điện cũng run theo.
Khâu Hợp cả kinh nói: “Thiên Vũ Sát Thần Trận! Thôi đại nhân, vì sao ngài lại biết cách khởi động Sát Thần Trận?”
Mọi người cũng lộ vẻ nghi hoặc. Tư Không Bắc Thần ho khan một tiếng, hữu khí vô lực nói:
“Thì ra ngươi chính là kẻ nửa đêm lén lén lút lút vào phòng giam dưới đất đả thương ta.”
Thôi An hừ một tiếng:
“Ngươi đúng là già rồi nên hồ đồ, đến ngày hay đêm cũng không phân biệt được. Bản quan là trọng thần triều đình, có trách nhiệm phải bài trừ kẻ gian. Bản quan đường đường chính chính ra sức vì nước vì dân, sao vào miệng ngươi lại thành lén lén lút lút? Tư Không Bắc Thần, nếu không nể mặt Dư Trần Thù, mấy cước đó của ta đã lấy luôn cái mạng ngươi rồi, còn để ngươi có cơ hội ở đây sủa bậy?!”
Tư Không Bắc Thần nhíu mày: “Ngươi…”
Lúc này, Lục Châu quay đầu nhìn sang Thôi An. “Nói đủ chưa?”
Khí thế trên thân Lục Châu đã thay đổi khiến đám người không còn dám nói xen vào nữa.
Thôi An gật đầu nói: “Đủ rồi. Nói nhiều với các ngươi chỉ tổ phí lời.”
“Bắt lại.” Lục Châu vung tay áo.
Vu Chính Hải là người đầu tiên vọt tới, hai tay hiện ra kim quang vươn tới chụp vào cổ Thôi An.
Thôi An tung ra một chưởng, cương khí đôi bên giao thoa. Ầm! Ngay sau đó bóng ảnh Thôi An lập tức bay ra khỏi Lễ Thánh điện.
Thôi An ngẩng đầu nhìn lên thiên không, thấy đại trận đã hoàn thành, trong lòng lập tức yên tâm bèn cao giọng nói: “Sát Thần Trận đã mở. Nếu các ngươi đều đã đưa ra lựa chọn của mình… vậy thì lưu lại cả đi.”
“Chỉ dựa vào ngươi?” Vu Chính Hải giễu cợt.
“Dựa vào một mình ta đương nhiên không đủ. Cho nên ta đã chuẩn bị cho các ngươi một ít lễ vật.”
Trước cửa đại điện đột nhiên xuất hiện một đám người quần áo tả tơi, trên mặt đầy râu ria, có người mù mắt hói đầu, có người què chân đầu niễng, còn có người điên điên khùng khùng, miệng méo sang một bên…
Thôi An đưa lưng về phía đám người trông như ăn mày, thản nhiên nói: “Chỉ cần các ngươi giết sạch đám người trong Lễ Thánh điện, từ nay về sau các ngươi sẽ được tự do.”
Nam tử hói đầu cười như người bị bệnh thần kinh: “Hắc hắc, Thôi An, là chính miệng ngươi nói đó nha! Nếu ngươi dám lừa gạt bọn ta… hắc hắc…”
“Chẳng phải bây giờ các ngươi đã được rời khỏi địa lao rồi đó thôi?”
“Được! Ha ha ha… không khí bên ngoài thật là thơm, nếu có thêm mùi máu tươi nữa thì tuyệt biết mấy!”
“Hay là chúng ta chặt đầu đám người trong Lễ Thánh điện xuống rồi xỏ dây giăng lên… nhanh nhanh nhanh, ta không chờ nổi nữa.”
Mạnh Trường Đông kinh ngạc nói: “Là đám người điên của Cứu Thiên Viện, mọi người cẩn thận!”
Mọi người lập tức trở nên khẩn trương. Khắp Đại Đường này có ai chưa từng nghe đến đại danh của Cứu Thiên Viện? Thiên Vũ Viện có được địa vị như ngày hôm nay đều nhờ có Cứu Thiên Viện, cho dù là dị tộc Đại Đường cũng phải kính sợ đám người này.
Thôi An tung người bay lên một toà công trình kiến trúc đối diện Lễ Thánh điện.
“Sát Thần Trận đã hình thành, các ngươi tiến vào đại trận sẽ được cường hoá. Đi mau đi.”
Vu Chính Hải lắc đầu, vừa định xông tới chỗ đám người thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng nói của Lục Châu:
“Lui ra.”
Chiến ý vừa dấy lên trong lòng Vu Chính Hải lập tức bị dập tắt. Hắn ngoan ngoãn quay trở vào trong Lễ Thánh điện.
Lục Châu là vì đồ nhi mà suy nghĩ. Dù sao nơi này cũng là Thiên Vũ Viện, chuyện gì bớt được thì nên bớt, không nhất thiết phải đánh đến trời long đất lở làm gì.
Vù. Thân ảnh Lục Châu xuất hiện trước cửa Lễ Thánh điện, tay chắp sau lưng nhìn về phía đám người điên. “Cứu Thiên Viện?”
“Hắc hắc… có người nhận ra chúng ta kìa! Đã lâu như vậy mà danh tiếng của chúng ta vẫn còn nha! Ha ha ha, lão đầu kia, nể tình ngươi rất có ánh mắt, bọn ta không giết ngươi, mau tránh ra!” Nam tử hói đầu nở nụ cười.
Sau khi thành công xác nhận bọn hắn là người Cứu Thiên Viện, Lục Châu hài lòng gật đầu.
Thôi An nghe nam tử hói đầu nói vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Không được, nhất định phải giết hắn, người đầu tiên cần giết chính là hắn! Còn đứng ngây ra đó làm gì?!”
Đám người Cứu Thiên Viện nhìn về phía Lục Châu. Thôi An lăng không bay lên quát: “Nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại…”
“Ha ha, tên vương bát đản này, tự mình không dám đánh, chỉ biết lợi dụng chúng ta!” Nam tử hói đầu khinh thường nói.
“Đám người của triều đình đều ác tâm như vậy đó!”
Một lão bà tử trong đám nói với Lục Châu: “Lão đầu, xin lỗi nha, bọn ta cũng vì tự do thôi!”
Ngay khi bọn họ vừa đồng loạt nhào tới, Lục Châu thản nhiên gọi ra pháp thân.
Ông !
Một toà pháp thân thập diệp kim liên cao ba mươi trượng sừng sững xuất hiện, kim quang toả ra chói mắt, chỉ trong khoảnh khắc đã cao ngất vào trong mây. Nghiệp Hoả bùng lên, Tinh Bàn và Mệnh Cách hiện ra.
Đám người Cứu Thiên Viện hoàn toàn bị chấn kinh không thể nhúc nhích, ai nấy đều trừng to mắt ngẩng đầu nhìn lên toà pháp thân hùng vĩ.
Khi mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, từ trong Mệnh Cách đột ngột bắn ra một đạo quang trụ!
Thôi An đang phi hành, trong lòng vui vẻ vì cảm thấy kế hoạch hôm nay thành công mỹ mãn, đột nhiên cảm giác sau lưng có một cỗ nguy hiểm đánh tới.
Hắn vội vàng xoay người nhìn lại, để rồi trông thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận