Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 978

Lý Vân Tranh trầm giọng nói: “Ngươi là hoàng đế hay trẫm là hoàng đế?”
Cao công công bèn cúi thấp đầu đáp: “Đương nhiên là bệ hạ.”
“Hôm nay trẫm đến đây để hoà đàm, không phải đến gây chuyện. Thái độ của ngươi như vậy là muốn ép trẫm vào con đường bất nghĩa?” Lý Vân Tranh trầm giọng nói.
Tuy Lý Vân Tranh chỉ là một vị vua bù nhìn nhưng hắn đọc đủ thứ thi thư, thông hiểu đạo lý, hoàn toàn không phải là đồ vô tri. Bàn về miệng lưỡi, Cao công công và Vương Sĩ Trung cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng đối với Vương Sĩ Trung thì tiểu hoàng đế trẻ người non dạ nên hành động theo cảm tính mà thôi.
Vương Sĩ Trung nói phụ hoạ: “Bệ hạ nói có lý. Bệ hạ là còn chưa mở miệng, ngươi là thần tử chớ nên xen mồm vào, cẩn thận bệ hạ trừng trị ngươi tội đi quá giới hạn đấy.”
Cao công công gật đầu. “Vương đại nhân dạy phải. Sau này ta sẽ chú ý, xin bệ hạ thứ tội.”
Lý Vân Tranh âm thầm vui vẻ ở trong lòng. Trong lòng hắn tích tụ hoả khí lâu ngày rốt cuộc cũng được phát tác một lần, tâm tình trở nên khá hơn nhiều. Cho dù hắn là hoàng đế bù nhìn thì Cao công công cũng không dám dĩ hạ phạm thượng trước mặt tất cả mọi người.
Lý Vân Tranh nhìn sang Nhiếp Thanh Vân. “Đây là lần đầu trẫm đến Vân Sơn, cảnh trí nơi này không tệ, Nhiếp tông chủ có thể giới thiệu một chút không?”
Nhiếp Thanh Vân không biết lúc này Lục tiền bối đang quan sát Cát Lượng nên tới chậm, hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian. Yêu cầu này của hoàng đế hắn cầu còn không được, vội đáp: “Xin mời.”
Hai người bắt đầu đi vòng quanh Vân Sơn đài, Nhiếp Thanh Vân không ngừng giới thiệu về mười hai ngọn sơn phong.
Vương Sĩ Trung không thèm để ý mà nhìn về phía ngọn chủ phong nơi Cát Lượng vừa xuất hiện. Trong lòng hắn không khỏi kỳ quái, con ngựa hoang này dù có hoang dã đến đâu thì cao thủ trong Vương phủ cũng phải thuần phục được mới đúng, vì sao lại bó tay với nó? Nó có chỗ nào đặc thù sao?
Thấy Lý Vân Tranh tán gẫu với Nhiếp Thanh Vân đã đủ, Vương Sĩ Trung bèn tiến lên nói: “Bệ hạ, chính sự quan trọng.”
Ánh mắt Lý Vân Tranh phức tạp nhìn Vương Sĩ Trung. “Trẫm biết rõ.”
Đám người đi tới khu vực trung tâm Vân Sơn đài rồi ngồi xuống. Vương Sĩ Trung là người lên tiếng phá vỡ im lặng:
“Nhiếp tông chủ, lần này bệ hạ đích thân tới mang theo thành ý rất lớn. Nếu có thể, ngươi hãy thả đệ tử Thiên Vũ Viện ra đi.”
Nhiếp Thanh Vân không để ý tới Vương Sĩ Trung mà nói với Lý Vân Tranh:
“Bệ hạ, không phải ta không muốn thả đệ tử Thiên Vũ Viện, mà là bọn hắn cấu kết với Phi Tinh Trai để huỷ diệt Vân Sơn ta. Đây là việc tranh đấu giữa các môn phái trong tu hành giới, không liên quan đến triều đình. Hơn nữa ta cũng đã nói, ta không có quyền quyết định trong chuyện này.”
“Vậy là vị Lục tiền bối kia?” Vương Sĩ Trung hỏi.
“Đúng vậy.” Nhiếp Thanh Vân thản nhiên đáp.
“Uy danh của Lục tiền bối ta cũng có nghe thấy, có thể giết Diệp Chân và Trần Thiên Đô, quả thật là một đại nhân vật. Nhưng oan gia nên giải không nên kết, bệ hạ đã đích thân tới đây, đương nhiên phải giải quyết cho xong việc này. Dư Trần Thù là viện trưởng Thiên Vũ Viện nhưng gần đây sức khoẻ hắn không tốt, không thể đích thân đến. Xét về địa vị hay thân phận thì bệ hạ đều hơn xa Dư Trần Thù, thành ý này còn chưa đủ hay sao?” Vương Sĩ Trung nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu. Lời này của Vương Sĩ Trung cũng rất có lý, chỉ tiếc là Lục tiền bối chưa đến. Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía ngọn sơn phong Lục Châu ở.
Lý Vân Tranh bỗng nhiên thở dài một tiếng. Nhiếp Thanh Vân nghi hoặc hỏi: “Không biết vì sao bệ hạ lại thở dài?”
Lý Vân Tranh buồn bã nói: “Trẫm chỉ đang cảm thán… Chỉ một tông môn Vân Sơn mà đã có cảnh trí hùng vĩ bậc này, giang sơn Đại Đường rộng lớn bao la mà trẫm thân là vua của một nước lại không có được tư cách ngắm nhìn toàn cảnh, còn nói cái gì mà thiên hạ này đều là đất của vua, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.”
Vương Sĩ Trung đương nhiên nghe ra Lý Vân Tranh đang ngấm ngầm hại người, bèn cười nói:
“Bệ hạ, tuổi ngài còn nhỏ nên chưa hiểu. Người sống một đời vốn có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.”
Lời này của Vương Sĩ Trung là muốn gõ tỉnh hoàng đế. Vương Sĩ Trung hắn không phải như Cao công công, để mặc cho Lý Vân Tranh tuỳ tiện xử trí.
Lý Vân Tranh lại thở dài. “Trẫm đương nhiên hiểu được. Nhưng cái ngươi gọi là ‘người trưởng thành’ chẳng phải cũng đều trải qua thời niên thiếu hay sao? Bọn hắn cũng sống như trẫm vậy à? Phụ hoàng trẫm thời niên thiếu cũng như trẫm bây giờ sao?”
“Bệ hạ nói có lý.” Trên mặt Vương Sĩ Trung không có biểu tình gì. “Xin bệ hạ làm chủ cho gần hai ngàn đệ tử Thiên Vũ Viện.”
Hí !
Tiếng hí của Cát Lượng lại truyền tới. Vương Xu hưng phấn nhảy dựng lên. “Phụ thân, tuấn mã của ta, ta muốn tuấn mã của ta…”
Vương Sĩ Trung liếc nhìn Vương Xu, ra hiệu cho nàng yên tĩnh lại. Vương Xu ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Nhiếp tông chủ, con ngựa này sao lại xuất hiện ở Vân Sơn?” Vương Sĩ Trung hỏi.
Nhiếp Thanh Vân cười đáp: “Thật không dám giấu giếm, ngọn sơn phong đó là nơi Lục tiền bối cư ngụ, về phần con tuấn mã này thì ta cũng chưa từng gặp qua. Nếu ngươi có hứng thú thì khi gặp mặt Lục tiền bối cứ hỏi thẳng người là được.”
“Đa tạ.” Vương Sĩ Trung chắp tay nói.
Đúng lúc này, Lục Châu, Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đạp không bay tới Vân Sơn đài.
Mấy ngàn đệ tử Vân Sơn lập tức khom người hành lễ:
“Lục tiền bối.”
Đám người quay đầu nhìn sang. Lý Vân Tranh cũng nhìn về phía lão giả đi đầu, chân mày cau lại. Lão nhân này trông thật quen mắt.
Khi lão nhân đáp xuống Vân Sơn đài, đám người Hạ Trường Thu tiến lên hành lễ: “Lục tiền bối.”
Lục Châu gật đầu rồi nhìn về phía cự liễn của hoàng thất, chậm rãi đi tới khu vực trung tâm Vân Sơn đài.
Đám người tự động tránh ra nhường đường cho hắn. Cho dù là người triều đình hay Thiên Vũ Viện cũng không có một ai dám ngăn cản vị lão nhân này.
Rốt cuộc Lý Vân Tranh cũng đã nhận ra đối phương, không khỏi cả kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận