Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1821: Mặt mũi của Bạch Đế

Oanh!
Cự nhân bị đẩy té nhào về phía trước.
Lục Châu cau mày. Bạch Đế đúng là đánh giá cao chính mình, cái gì mà ngọc bài, cái gì mà nể mặt, đíu ai coi ngươi ra gì nha!
“Đi!”
Lục Châu mang theo hai nữ đệ tử bay vọt qua ngọn núi tối đen như mực, tiến về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Vô số người Tam Thủ dưới đất ném đá vào bọn hắn, mà tên cự nhân kia đã đứng dậy đuổi theo, sau lưng hắn xuất hiện một đôi cánh màu đen.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi hốt hoảng chỉ về phía cự nhân đang bay đuổi ở phía sau.
“Đừng lo lắng.”
Lục Châu lại thi triển thần thông đại na di trực tiếp biến mất, khi xuất hiện trở lại, ba người đã đứng trong khu vực có ánh sáng rọi xuống.
Cảm nhận được quang mang ấm áp đã lâu không thấy, ba người cảm thán vô cùng.
“Thật xinh đẹp.” Tiểu Diên Nhi nhìn quang cảnh xanh mát tươi tốt như tiên cảnh trước mặt, không khỏi thốt lên.
Hải Loa cũng nói: “Giống như là Thái Hư.”
“Ngươi còn nhớ rõ Thái Hư trông như thế nào sao?” Lục Châu hỏi.
“Không rõ lắm…” Hải Loa ôm đầu, ý thức có hơi hỗn loạn. “Rất giống, rất giống.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Chẳng lẽ Đại Uyên Hiến chính là Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu: “Tuyệt đối không phải. Nếu không thập đại Thiên Khải Chi Trụ đã mất đi ý nghĩa tồn tại.”
Lúc này, trong ánh sáng rực rỡ bỗng xuất hiện từng đạo thân ảnh.
Khoảng năm tên nam tử mặc trường bào lăng không đứng giữa không trung, sau lưng bọn hắn đều mọc cánh. Nam tử đứng giữa có lỗ tai dài và mái tóc trắng trông như tinh linh, toàn thân toả quang hoa nhàn nhạt.
Đây là… thánh nhân chi quang.
Lục Châu không thể đoán ra năm kẻ này là nhân loại hay hung thú. Sinh vật hình người này rất hiếm gặp, ngay cả trong cổ tịch cũng không thấy đề cập đến.
Cự nhân Tam Thủ lúc này đã đuổi kịp, đám Tam Thủ bên dưới cũng đã bao vây nơi này.
Nam tử mọc cánh kia bình thản nói: “Không có việc của ngươi. Lui xuống đi.”
Cơn giận của cự nhân Tam Thủ lập tức bị dội tắt, hắn cung kính khom người với nam tử kia rồi quay trở về.
Lục Châu quay đầu nhìn về phía ngọn núi đen cao vạn trượng kia, trông như một bức tường thành che chắn xung quanh Đại Uyên Hiến. Hắn chợt nhớ tới hình ảnh trong thuỷ tinh cầu ký ức, cảnh tượng tu hành giả cửu liên đứng đầy trời bị chém giết chẳng phải chính là dưới chân Đại Uyên Hiến sao?
Rốt cuộc Lục Châu cũng đã tìm được nơi diễn ra hình ảnh đó là Đại Uyên Hiến!
“Thì ra là ở đây.” Lục Châu thản nhiên nói.
Ánh mắt nam tử kia rất nguy hiểm: “Nhân loại không được phép đến gần Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu nhìn nam tử hỏi: “Ngươi là người hay là thú?”
Nam tử nhíu mày. Hắn không thích giọng điệu chất vấn của Lục Châu. Ngữ khí của hắn băng lãnh mà vô tình: “Người đến gần Đại Uyên Hiến… giết không tha.”
“Giết không tha?”
“Quy củ nơi này là như thế.” Nam tử nói.
“Đại Uyên Hiến vốn là danh tự của Thái Hư, nơi này nên gọi là Nhân Định mới đúng, ngụ ý nhân định thắng thiên. Đại Uyên Hiến thật sự nằm trên đỉnh đầu các ngươi ấy.” Lục Châu to gan phỏng đoán.
“Biết không ít nhỉ. Đáng tiếc… ngươi không có tư cách này.”
Bốn đạo thân ảnh còn lại loé lên, vây quanh ba người Lục Châu.
Lục Châu giơ ngọc bài ra, trầm giọng nói: “Đưa lão phu tiến vào Đại Uyên Hiến.” Ngọc bài toả quang mạng rạng rỡ, bên trên khắc một chữ: Bạch.
Nam tử giật mình, cau mày nói: “Bạch Đế?”
“Không biết Bạch Đế có tư cách này không?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Nam tử trầm mặc, sau đó khom người nói: “Thì ra là người của Bạch Đế, xin mời.”
Bốn tên điểu nhân còn lại bay về vị trí cũ. Lục Châu tiến về phía trước, hít sâu một hơi.
Không khí mới mẻ và nguyên khí nồng đậm truyền vào cơ thể, mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không gian, bốn phía ngập tràn sinh cơ. Phía trên đầu chính là mặt trời. Ánh nắng rạng rỡ rọi thẳng vào Thiên Khải Chi Trụ.
“Thái dương…” Đã rất lâu rồi Lục Châu không nhìn thấy nó.
Nam tử kia tiến về phía trước nói: “Ba vị khách nhân đường xa mà đến, hẳn đã ở trong bí ẩn chi địa rất lâu. Nơi này là Đại Uyên Hiến, chỗ duy nhất trong bí ẩn chi địa có ánh mặt trời chiếu xuống.”
“Chỗ duy nhất có ánh mặt trời?” Tiểu Diên Nhi kinh ngạc hỏi lại.
Nam tử tóc trắng gật đầu nói: “Đúng vậy, trăm ngàn năm qua, có rất nhiều nhân loại và thú tộc muốn đến đây hưởng thụ cuộc sống vô thượng, đáng tiếc không có nhân loại hay hung thú nào có được tư cách này.”
Lục Châu nhìn hắn một cái, đột nhiên cảm nhận được từ trên người kẻ này phát ra cảm giác ngạo mạn và tự mãn của đám người Thái Hư.
Lục Châu kỳ quái nói: “Dù cho Đại Uyên Hiến có bao nhiêu điểm tốt, nó vẫn là một phần của bí ẩn chi địa, vĩnh viễn nằm bên dưới Thái Hư.”
Nam tử tóc trắng cảm thấy lời này có hơi khó nghe nhưng vẫn không thể hiện sự tức giận: “Khắp thiên hạ này, nơi nơi đều nằm bên dưới Thái Hư.”
Lục Châu thở dài một tiếng.
Dù là người hay thú, dù là ở nơi nào, những kẻ ở tầng dưới chót đều thích tranh đấu, vĩnh viễn cũng không ngừng nghỉ. Ai cũng than thở cường giả bắt nạt kẻ yếu, nhưng lại không biết kẻ yếu mới càng thích bắt nạt kẻ yếu hơn.
Nam tử tóc trắng thử cảm ứng tu vi của Lục Châu nhưng lại bị Thiên Ngân trường bàn ngăn trở. Hắn tỉ mỉ dò xét bộ trường bào, trong lòng khẽ kinh ngạc.
“Ba vị, mời đi theo ta.”
Trên đường đi có không ít nam nhân và nữ nhân mọc cánh nhìn ba người với ánh mắt tò mò.
Đi được nửa đường, ba người Lục Châu ngẩng đầu nhìn về phía trước, Thiên Khải Chi Trụ đã ở trước mặt.
Đây là Thiên Khải Chi Trụ khổng lồ nhất trong số thập đại Thiên Khải Chi Trụ, không cách nào dùng lượng từ để đo đếm kích cỡ của nó. Lối vào Thiên Khải Chi Trụ có hình vòm, thỉnh thoảng lại có điểu nhân cầm vũ khí trong tay đi ra đi vào.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi là nhân loại?”
Nam tử tóc trắng cười đáp: “Chủng tộc của chúng ta có nguồn gốc từ thời kỳ thượng cổ, tên là Vũ tộc, đời đời sinh sống trong Đại Uyên Hiến. Đương nhiên Đại Uyên Hiến không chỉ có mỗi mình Vũ tộc, còn có rất nhiều chủng tộc khác bầu bạn, tất cả chúng ta đều có nhiệm vụ bảo hộ Đại Uyên Hiến.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ngươi tên là gì?”
“Tại hạ là Hồng Tiệm.” Nam tử lễ phép nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận