Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1000: Luân phiên



- Cái gì?

Mấy người Lý Khâu Sơn trừng lớn hai mắt, bộ dáng khó có thể tin nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vậy mà Bạch Tiểu Thăng nói muốn tạo điều kiện cho bọn họ tìm cho bọn họ một công việc...

Đủ để cho bọn hắn triển khai khát vọng của mình.

Câu nói này, chắc chắn là đang nói tới chuyện này, trong lòng sáu người Lý Khâu Sơn nếu nói không có rung động thì chắc chắn là giả.

Bọn hắn thực sự không cam lòng với tình hình hiện nay.

Hiện tại, những người này mỗi một người đều là nhân viên quản lý cấp trung của một công ty nhỏ, làm trâu làm ngựa, bị người khác hô to gọi nhỏ, khổ không kể siết.

Có đôi khi, bọn hắn rõ ràng có những kiến nghị đặc biệt tốt, nhưng khi nộp lên trên, chỉ nhận được cái khịt mũi coi thường, thậm chí còn bị người khác cười cợt trào phúng.

- Cậu làm việc lâu như vậy rồi, làm sao lại hồ đồ đến tình trạng này?

- Sự việc này cần giải quyết theo thực tế, cậu đừng mơ tưởng xa vời.

- Nơi này, không cần những thứ mà cậu nói.

- Ông chủ đã có những suy nghĩ riêng của mình về một số việc này rồi, không tới phiên loại người như cậu nhọc lòng quan tâm, cậu chỉ cần chu toàn tốt công việc trong tay là được rồi.

Đôi khi, bọn họ quả thật chịu không nổi ao tù công ty nhỏ, muốn đi đến những công ty cỡ lớn hơn.

Nguyên lai tưởng rằng, bằng vào tài quản lý hiển hách của bọn họ năm đó, tìm được một phần công việc quản lý cao cấp cũng không phải là việc khó gì.

Thế nhưng mà, giữa lý tưởng cùng với hiện thực, quả thật chênh lệch quá xa.

Đầu tiên, bọn họ không phải là tự nhiên đổi sang một công việc khác bình thường, mà trong hồ sơ năng lực của bọn họ lại có một công ty loại hình cỡ lớn phá sản diệt vong và rất nhiều ông chủ doanh nghiệp tư nhân trên quy mô lớn đều chú ý đến vấn đề “Phong Thủy”. Vì thế, những công ty này đối với những người như bọn họ, đều không muốn ủy thác trách nhiệm, e ngại sự xúi quẩy của bọn họ.

Hơn nữa, có rất nhiều các chủng loại ngành nghề công ty xung quanh tập đoàn Chấn Bắc, đại đa số các công ty này nhiều hoặc ít cũng sẽ có vài mối quan hệ làm ăn tới lui với các công ty con của tập đoàn Chấn Bắc.

Mấy người Lý Khâu Sơn ở đây đều từng là "Địch nhân" của tập đoàn Chấn Bắc, rất nhiều công ty cũng không dám dùng bọn họ.

Nói đi nói lại thì cũng chỉ vì nuôi gia đình, lại không nguyện ý đi xa, mà vấn đề sinh nhai lại bức bách vô cùng, bọn hắn cũng chỉ có thể nương nhờ ở những công ty cỡ nhỏ này.

Đây cũng là lý do qua nhiều năm như vậy, mà oán khí của bọn họ vẫn không tiêu tan, nghĩ muốn tiếp cận Triệu Bắc Thanh, hướng về phía Lục Tri Tâm đòi lại công đạo!

Bây giờ, mối thù lớn bao nhiêu năm sắp được giải quyết, hơn nữa Bạch Tiểu Thăng còn xuất lực an bài tương lai cho bọn họ.

Bọn họ nói không động lòng, quả thật là giả dối.

Nguyên lai, anh Tiểu Thăng đánh chủ ý với những người này sao?

Lâm Vi Vi thầm giật mình cùng với Lôi Nghênh liếc nhìn nhau.

Trách không được, hôm qua, Tiểu Thăng có nói giá trị của những người này hơn xa so với phần chứng cứ trong tay bọn họ.

Lôi Nghênh thầm nói.

Bọn hắn đều không nghĩ tới tâm tư của Bạch Tiểu Thăng.

Thực sự, những người này đều từng quản lý một công ty lớn a.

Kinh nghiệm quản lý của bọn họ, từng cái đều là kinh nghiệm xương máu từ trong thực chiến mà có được, cũng trải qua thương trường rèn luyện nên bản lĩnh thực sự.

Mỗi cá nhân đều là nhân tài khó có được.

Nếu như lôi kéo về dưới trướng, quả thật giá trị không thể đo lường.

Đặc biệt là ở trong cảnh ngộ hiện tại của những người này, cho bọn họ một cơ hội, không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tin tưởng rằng bọn họ nhất định sẽ cảm động mà hồi báo gấp trăm ngàn lần.

Nếu thật thành công, phải nói Bạch Tiểu Thăng kiếm lời to rồi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghĩ đến điểm này, trong lòng không nhịn được dâng lên niềm hưng phấn.

Bọn hắn nhìn nhận và suy nghĩ vấn đề còn chưa đủ thành thục, chỉ mới nghĩ làm sao nhiều kiếm cơm được nhiều hơn.

Còn Bạch Tiểu Thăng thì trực tiếp bắt gọn đi.

Mấy người Lý Khâu Sơn trầm mặc suy nghĩ, trên khuôn mặt của bọn họ đều hiện lên thần sắc phức tạp, liếc mắt nhìn nhau.

- Bạch tiên sinh, tôi biết rõ đây là hảo tâm của ngài.

Ngô Đông là người đầu tiên mở miệng, chỉ có điều thần sắc hơi khó khăn nói.

- Mấy người chúng tôi quả thật động lòng, chỉ có điều...

- Tôi không nguyện ý.

Ngô Đông khẽ cắn chặt hai hàm răng, vô cùng khẳng định nói.

Trong lòng Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cảm thấy hơi hồi hộp một chút.

Đây coi như là “Ta đem lòng son hướng trăng sáng, trăng sáng lại rọi kênh mương”* sao?

*Xuất phát từ vở kịch “Tỳ bà kí” (琵琶记) đời Nguyên của tác giả Cao Minh (高明), về sau được sử dụng trong khá nhiều tiểu thuyết, tiêu biểu như “Tân Nguyệt cách cách” (新月格格) của Quỳnh Dao (tác giả “Hoàn châu cách cách”). Ý nghĩa của câu này có thể được hiểu tương tự như “落花有意,流水无情” luò huā yǒu yì,liú shuǐ wú qíng (“lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình” – hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình), chỉ tình cảm đơn phương, một bên có lòng, bên kia vô ý.

Những người này tâm tính cao xa như đại bàng trên bầu trời, hiển nhiên không muốn bị ân huệ trói buộc?

- Tuy rằng tôi biết, ngài cho chức vụ nhất định rất tốt, thế nhưng mà... Tôi không muốn tiến vào tập đoàn Chấn Bắc.

Ngô Đông kiên định nói.

Đây cũng không phải hoàn toàn là cừu hận, chỉ có điều, trong lòng Ngô Đông luôn luôn có một trở ngại không thể vượt qua được.

Dù sao, cũng là công ty của tập đoàn Chấn Bắc năm đó đã khiến công ty của bọn họ đi đến đường cùng.

- Tôi cũng có ý tứ này. Tôi biết rằng, suy nghĩ này không phóng khoáng chút nào, về góc độ lý trí của một người thương nhân như chúng ta quả thực không phù hợp, thế nhưng mà tôi cũng như những người ở đây vô cùng khó tiếp nhận...

Phiền Tư Tuệ khẽ than nhẹ một tiếng.

Những người khác, cũng gật đầu tán thành.

- Có lẽ, những người chúng tôi có mặt ở đây đã cô phụ ý tốt của ngài rồi.

Lý Khâu Sơn thở dài một tiếng nói.

Xong.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh âm thầm mặc niệm.

Thiện ý lôi kéo của Bạch Tiểu Thăng đã thất bại.

- Ai nói để cho các vị nhận công tác trong công ty con của tập đoàn Chấn Bắc thế?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng đầy thâm ý nhìn mọi người chung quanh, ngạc nhiên hỏi.

- ...

Mọi người lập tức kinh ngạc, không riêng gì mấy người Lý Khâu Sơn, ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng sững sờ.

Đây là ý gì?

Bạch Tiểu Thăng không phải muốn lôi kéo mọi người vào công ty con thuộc tập đoàn Chấn Bắc sao?

- Nếu như tôi nói cho các vị biết, tôi muốn thành lập một công ty mới mà các vị ở đây sẽ là những người chủ chốt của nó, cùng với tập đoàn Chấn Bắc không có chút quan hệ nào, các vị có nguyện ý không?

Bạch Tiểu Thăng nhìn mọi người một lượt, khẽ cười nói.

Thành lập công ty mới?

Sáu người Lý Khâu Sơn trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, ngài muốn cho chúng tôi làm lại từ đầu sao?

Lý Khâu Sơn giật mình hỏi.

Ngay cả bản thân hắn cũng nghìn vạn lần không nghĩ đến chuyện này.

Bắt đầu lại lần nữa.

Đông Sơn tái khởi.

Quyết định này, khiến cho những người khác cảm thấy hưng phấn, đôi mắt ngay lập tức sáng ngời như đuốc, trái tim của bọn họ bỗng chốc như được đốt lên một ngọn lửa hi vọng mãnh liệt.

Không phải lời này có bao nhiêu tính kích động.

Mà là cái suy nghĩ này, trong những năm gần đây đã có nghìn lần vạn lần xuất hiện trong suy nghĩ, là niềm trăn trở của mấy người Lý Khâu Sơn. Quyết định của Bạch Tiểu Thăng đã đúng đến nỗi niềm cao nhất trong tim của bọn họ.

Nhưng mà, làm lại lần nữa, thành lập một công ty mới bắt đầu lại từ đầu, chinh chiến thương trường, nào nói đến đơn giản như vậy.

Riêng chuyện nguồn tài chính đầu tư lúc mới thành lập, chính là một cửa ải to lớn khó mà vượt qua.

Mấy người Lý Khâu Sơn vừa nghĩ đến chuyện này, đều có chút thở dài, bọn họ đồng dạng đều nghĩ đến một màn đã từng không chịu nổi xưa kia.

Là một doanh nhân, thời điểm thuận lợi thì mọi người thân phận ngang nhau, luôn luôn có thể hô to gọi nhỏ, gọi nhau hai tiếng bạn tốt.

Lúc không có tiền, mượn tạm tiền bạc cũng không phải việc khó gì.

Chỉ khi nào ngươi chán nản, những người được gọi là bạn tốt kia, sẽ không có lãng phí thời gian ở trên người của ngươi, còn muốn cùng bọn hắn đàm phán vay mượn tiền?

Cùng với nằm mơ không có gì khác nhau.

Xưa giờ đều nói thương trường tàn khốc, đây chính là một phản ứng bình thường a.

Đám người vừa nghĩ đến điểm này, lập tức trầm mặc.

Những chuyện khác, bọn họ đều có thể nghĩ biện pháp để giải quyết.

Duy chỉ có tiền, nguồn tài chính đầu tư ban đầu là không có cách nào giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng có thể đầu tư đến bao nhiêu tiền tài, trên trăm vạn, mấy trăm vạn?

Khoản tài chính đó chỉ đủ để chơi đùa.

- Thế nhưng mà, công ty mới thành lập, tài chính….

Lý Khâu Sơn thì thào nói.

- Tôi có thể đầu tư cho các vị số tài chính một trăm triệu, dùng cho giai đoạn đầu này, đã đủ chưa?

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp hỏi.

Một trăm triệu.

Dùng cho giai đoạn ban đầu?

Mấy người Lý Khâu Sơn lập tức giật mình.

Không phải một triệu, cũng không phải lên tới mười triệu, mà là một trăm triệu.

Đối với rất nhiều loại hình công ty mới thành lập mà nói, đây chính là một khoản tiền lớn.

- Cái này. . .

- Đủ.

- Thật có thể đầu tư một trăm triệu?

Ánh mắt mọi người rung động.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

Trong thẻ ngân hàng của hắn, vừa vặn còn có một trăm triệu, nếu là liên quan đến sự vụ của tập đoàn, còn có thể tiêu hao một trăm triệu nữa.

Chỉ có điều, nếu như là thành lập một công ty không có quan hệ cùng với tập đoàn, vậy thì đừng suy nghĩ đến.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng giật nảy mình.

Bạch Tiểu Thăng đây là muốn chơi một vố lớn sao?

- Tôi có một người bạn đang làm việc ở Công ty Tôn Bạch Trí Thắng của thành phố Lâm Hải, tập đoàn Đằng Vân cũng có bạn của tôi, nếu như cần một chút tài nguyên bên ngoài, còn có thể tìm bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một chút rồi nói.

Tôn Bạch Trí Thắng, là công ty dữ liệu lớn nổi tiếng thế giới.

Ở thành phố Lâm Hải, ngay cả Thị Trưởng cũng đã làm việc qua. Còn biểu thị chính sách ủng hộ.

Mấy người Lý Khâu Sơn lại tiếp tục giật mình.

Còn có tập đoàn Đằng Vân?

Cũng là bạn của Bạch Tiểu Thăng.

Chuyện này cũng không phải sự tình chấn động, đây là kinh hãi a.

Mấy người Lý Khâu Sơn trừng lớn hai mắt như hạt châu, miệng nuốt nước bọt liên tục, chỉ cảm thấy hô hấp có chút gấp rút.

Chuyện này quá khoa trương rồi.

Nguyên bản cảm thấy hai người Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh kia mánh khóe thông thiên, nhưng mà hiện tại so sánh cùng với vị đại nhân này, so với cọng lông cũng không bằng a.

Mấy người Lý Khâu Sơn tự xưng lão thành dày dạn kinh nghiệm trải qua nhiều mưa to gió lớn, giờ phút này lại bị một người trẻ tuổi làm cho kinh hãi liên tục.

- Thế nào, các vị có hứng thú hay không? Tôi có thể cung cấp cho các vị một số cổ phần ban đầu nha.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận