Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1183: Hàn tổng rất tức giận...

Ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng tận lực tách ra với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, bọn họ lần lượt đến tập đoàn Thần Hợp làm việc.

Đến tập đoàn Thần Hợp, đãi ngộ của ba người hoàn toàn khác biệt.

Bạch Tiểu Thăng có thể trực tiếp đi xử lý công việc của trợ lý, không cần báo cáo với bộ phận nhân sự và hành chính, có công việc cần thì tự bộ phận nhân sự sẽ đi tìm hắn. Việc này hôm qua đã được người phụ trách họ Vương nói cho hắn biết. Người phụ trách họ Vương chính là người hôm qua hướng dẫn bọn họ lúc phỏng vấn Vương Tính, chủ quản của bộ phận nhân sự, kiêm Phó Chủ Quản Bộ Phận Hành Chính.

Mà Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh thì phải đi bộ phận nhân sự làm thủ tục, chờ đợi được điều phối đến cương vị thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng tới nơi làm việc của trợ lý thì phát hiện một cái bàn cuối cùng đã được dọn dẹp để làm bàn làm việc của hắn, toàn bộ đồ trên bàn đều là đồ mới.

- Lâm trợ lý, ngài cần gì thì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp ngài làm việc.

Một tên nhân viên hậu cần mang theo một nhân viên quét dọn, chuyên môn đến chào hỏi Bạch Tiểu Thăng, thần sắc rất là cung kính.

Dù sao ở Thần Hợp, địa vị trợ lý của Hàn Hà Phi là vô cùng tôn sùng, là tuyệt không thể đắc tội.

- Như thế này đã rất tốt rồi, có cần gì thì tôi sẽ tìm anh.

Bạch Tiểu Thăng nhìn xem bàn làm việc của mình, đã rất hài lòng.

Vị trợ lý họ Lâm này thật là hòa nhã dễ gần, luôn mỉm cười, để cho người ta cảm giác rất là dễ chịu.

Vị nhân viên hậu cần kia cùng với nhân viên trợ lý cũng cười một tiếng rồi gật đầu rời đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng ngồi xuống, thu dọn đơn giản một chút.

Sau đó cửa phòng trợ lý liền vang lên tiếng gõ cửa.

Sau tiếng gõ cửa có một người đẩy cửa đi vào với vẻ mặt tươi cười.

Người này chính là Người phụ trách họ Vương - Vương Tính.

Sau lưng hắn còn đi theo hai người, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh!

Hai người này đều mỉm cười, biểu lộ có chút hơi "Cổ quái".

- Lâm trợ lý, có một chút việc tôi muốn nói với ngài.

Người phụ trách họ Vương nở nụ cười, phi thường khách khí, không bởi vì Bạch Tiểu Thăng hiền hoà mà có một chút thất lễ nào,

- Buổi sáng hôm nay, Hàn tổng cùng Dư trợ lý không có làm việc ở công ty. Nhưng mà tối hôm qua, Dư trợ lý đã nói với tôi, nói lượng công việc của anh cũng không hề ít, cần có trợ thủ, hơn nữa làm công việc sẽ giúp anh rất nhanh nắm được hiện trạng của công ty. Cho nên, Dư trợ lý muốn hai người này đến làm trợ lý cho anh, cũng là giúp họ quen thuộc với tình huống của công ty.

Bạch Tiểu Thăng có chút ngoài ý muốn, nhìn Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đang "Khách khí" gật đầu chào hỏi mình, tâm lý có chút cảm giác buồn cười.

Ba người đều tham gia nhận lời mời, nghĩ đến chỉ cần có một người đánh được vào bên trong "Thành Địch" là được, kết quả không nghĩ tới là cả ba người toàn bộ tiến vào.

Cứ tưởng sẽ riêng phần mình chia nhau làm việc, không ngờ lại được Dư Song Dục tác hợp cho làm cùng một chỗ...

Thế sự thật khó liệu.

- Vậy tên Sở Uy kia đâu?

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc hỏi một tiếng.

- Dư trợ lý nói, anh còn không hoàn toàn hiểu rõ tình hình của công ty, nếu thu quá nhiều người mới sẽ tạo thành gánh nặng, cho nên mang Sở Uy hắn đi ra ngoài.

Vương Tính nói.

Trong lúc nói chuyện thần sắc của hắn cũng có chút cổ quái...

Hắn làm chủ quản bộ phận nhân sự nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gặp được loại tình huống này, trợ lý của Hàn tổng tự mình mang người mới theo, hơn nữa trợ lý mới còn mang hẳn hai người...

- Vậy à, tôi biết rồi.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, một mặt nghiêm túc nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh

- Vậy thì hai vị sẽ đi theo tôi làm việc từ bây giờ, chúng ta cùng một chỗ làm quen với giấy tờ một chút sau đó là bắt đầu làm việc. Chúng ta còn chưa quen biết nhiều lắm nên cần phải nhanh chóng phối hợp.

- Đúng.

- Được rồi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng giả vờ giả vịt, cung kính gật đầu.

- Còn có việc gì sao Vương chủ quản?

Bạch Tiểu Thăng thấy Vương Tính còn không đi, cười tủm tỉm hỏi.

- Ách, Dư trợ lý có để cho tôi nhắn với anh một câu.

Vương Tính nói,

- Ngài ấy nói, những thứ mà hôm qua muốn anh chuẩn bị, đến buổi chiều hôm nay cần phải được chuẩn bị kĩ càng, Hàn tổng muốn nhìn !

- Tôi biết rồi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Đó là chỗ văn kiện khó giải quyết mà Dư Song Dục giao cho mình?

Kỳ thực ngày hôm qua, hắn đã nhập toàn bộ nội dung vào hệ thống, chỉ cần bổ sung nội dung, cần nhiều nhất nửa giờ liền có thể hoàn thành !

Mà nếu dùng hơn hai tiếng đồng hồ, Bạch Tiểu Thăng làm “Chủ Bút” Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh phụ trách sửa chữa, tất nhiên có thể đạt được một loại kết quả có thể xưng là cấp độ hoàn mỹ.

Trên thực tế, mấy món công tác khác cũng đã được xuất ra khỏi hệ thống, chuẩn bị hoàn thành, cũng chỉ cần bổ sung một chút nội dung là xong.

Nếu để cho Dư Song Dục biết rõ, đoán chừng hắn phải ngoác mồm kinh ngạc cho mà xem.

Những công việc kia vốn là để cho ba vị trợ lý làm, kết quả lại xảy ra trường hợp chỉ có một người làm.

Vị trợ lý thứ ba đang ở Châu u xa xôi, nên toàn bộ đều giao cho hắn.

Nếu là Dư Song Dục tự mình làm, dựa vào sự hiểu biết sâu sắc về tình hình của tập đoàn Thần Hợp, công việc sẽ là một đường bật đèn xanh thuận lợi, các bộ môn cùng phối hợp không có chướng ngại, thì cũng cần đến thời gian một tuần lễ!

Nếu có người nói, không đến hai ba ngày đã có thể cơ bản làm xong, vậy đánh chết hắn cũng không tin.

Không riêng gì hắn, liền ngay cả hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh này thường ở bên người Bạch Tiểu Thăng, được chứng kiến Bạch Tiểu Thăng làm ra rất nhiều "Kỳ tích", chợt nghe xong cũng bị dọa cho kêu to một tiếng

Trong trường hợp Bạch Tiểu Thăng bật hết hỏa lực, thì hiệu suất công tác cùng với tốc độ là việc chắc chắn là nhanh đến không có đối thủ...

Nhưng mà hôm qua bọn họ cũng đã thương lượng qua, coi như có thể đẩy nhanh tốc độ làm việc, cũng không thể tuỳ tiện làm xong.

Vừa mới đến, xác thực còn cần số liệu của các bộ môn, tiến hành bổ sung tư liệu, bọn hắn không có.

Thứ hai...

Nếu làm xong sớm như vậy, vậy thì lấy số liệu của các bộ môn ở đâu ra, chẳng lẽ là tư liệu tự tiến hành điều tra.

Cho nên, bọn hắn cũng chuẩn bị giấu dốt một chút.

...

Sau khi Vương Tính rời khỏi, Bạch Tiểu Thăng nhìn Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh, mà Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng đang nhìn hắn.

Ba người im lặng một hồi sau đó cười to.

Không nghĩ tới, lần phỏng vấn này lại có thể đánh tới đại bản doanh của "Địch nhân".

Việc này nói ra chỉ sợ cũng không có ai tin.

Thật muốn nghĩ xem sau khi Hàn Hà Phi biết được thân phận chân thật của bọn họ thì sẽ có sắc mặt như thế nào, bộ mặt lãnh khốc kia sẽ có biểu lộ gì. Sẽ có biểu lộ đốp phải phân hay là không?

- Vậy bây giờ, chúng ta làm gì đây?

Lâm Vi Vi cười hì hì xin chỉ thị,

- Lâm trợ lý.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chỉ chỉ vào phần văn kiện trên bàn,

- Trước tiên đem cái này hoàn thành, không có nghe quản lý Vương nói sao, Dư trợ lý đã đặc biệt dặn dò qua, buổi chiều Hàn tổng trở về còn muốn xem đó.

- Thuận tiện, các người lại thể nhìn nhiều hơn một chút tư liệu.

Bạch Tiểu Thăng lại chỉ về phía giá sách

- Đừng khách khí, cứ tự nhiên nhìn.

Đây cũng là Bạch Tiểu Thăng nói, trong vòng nửa ngày đã đọc xong hết phần tư liệu ?

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh thấy đống đồ vật trên giá, sau khi rung động cũng là líu lưỡi.

- Có đôi khi tôi thật muốn dẫn anh đi giải phẫu. Nhìn xem anh có gì khác biệt so với nhân loại.

Lôi Nghênh vô cùng cảm khái.

Một mạch công tác đến giữa trưa, ba người Bạch Tiểu Thăng mới kết bạn đi đến nhà ăn ăn cơm.

Lần này, ba người có thể công khai đi cùng một chỗ, không cần phải tránh khỏi hiềm nghi...

Giờ phút này, nhóm người Hàn Hà Phi cũng đang ăn cơm trưa.

Hàn Hà Phi yêu thích yên tĩnh, cho nên trong phòng lớn cũng chỉ có một mình Hàn Hà Phi, Dư Song Dục, một vị quản lý của công ty phía dưới, một vị Phó quản lý, còn có Sở Uy là năm người.

Lúc Hàn Hà Phi ăn cơm, không uống rượu, cũng không nghe những người khác bàn luận công việc.

Cho nên hoàn cảnh rất yên tĩnh, nhưng trong lòng của mọi người lại rất là khó chịu.

Quản lý công ty phái dưới, Phó quản lý bồi tiếp, cũng là vô cùng khó chịu.

Đang ăn, Hàn Hà Phi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dư Song Dục, trực tiếp nói,

- Tiểu Dư, phần công việc lần trước tôi để cho cậu làm, chính là phương án tuyên truyền cho chông việc cuối năm đã làm đến đâu rồi?

Đột nhiên đặt câu hỏi, để cho người ta không có chút nào chuẩn bị.

Nếu biến thành người khác, tất nhiên sẽ bị giật mình.

Nhưng Dư Song Dục đã nhiều năm làm việc bên người Hàn Hà Phi như vậy, dù sao cũng không phải làm không công.

Dù có bị đột nhiên hỏi tới cũng không bị giật mình chút nào.

- Hàn tổng, cái hạng mục công việc kia tôi đã giao cho trợ lý Lâm Thăng làm. Tôi đã tìm cho hắn hai vị trợ lý để tránh khỏi làm việc mệt mỏi, hắn chọn cái này. Nhưng tôi vẫn có sao lại một bản ngài có thể tùy lúc kiểm tra.

Dư Song Dục trả lời tự nhiên.

- Hắn chủ động yêu cầu làm cái công tác khó khăn kia sao?

Hàn Hà Phi mặt không biểu tình, ánh mắt nheo lại.

- Tôi cảm thấy Lâm Thăng trợ lý là muốn khiêu chiến một chút, ngài có nói qua muốn tăng áp lực cho hắn nên tôi cũng không có từ chối. Mặt khác tôi cũng đã làm một bản thảo sẽ không làm trì hoãn công tác.

Dư Song Dục mặt không đổi sắc nói.

Hàn Hà Phi nghĩ nghĩ, miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu, nói một mình,

- Vẫn rất có đảm lượng, vậy thì tốt, ta có thể nhìn xem Lâm Thăng kia có bao nhiêu phân lượng! Nếu khiến ta thất vọng, cũng đừng trách ta tính khí không tốt!

- Vậy lúc nào hắn có thể giao cho ta ?

Hàn Hà Phi đột nhiên hỏi.

Dư Song Dục đã sớm chuẩn bị, cười nói,

- Tôi đã yêu cầu hắn chiều nay nộp bản thảo sơ bộ, không cần hoàn thiện cũng được, có thể sửa chữa nha. Hắn đã đáp ứng. Cái công tác này cần biết rất nhiều tình hình của công ty, có thể rèn luyện con người rất nhiều, cho nên tôi cũng an bài Bạch Oánh, Phương Thành cùng hắn một chỗ. Ba vị này đều không đơn giản, làm công tác này cũng đủ rồi.

Hàn Hà Phi từ chối cho ý kiến, giống như vô ý, liếc mắt nhìn Sở Uy.

Sở Uy lập tức sợ hãi.

Lần này, chỉ có Sở Uy hắn cùng với Tổng giám đốc đi tuần tra, tựa hồ chói mắt một chút.

Nhưng mà, Dư Song Dục đã báo cáo qua, công việc mà Sở Uy được phân công sau này cần kết nối với các công ty phía dưới, cho nên cần chạy nhiều thêm một chuyến.

Đối với cái này, Hàn Hà Phi ngầm cho phép, cũng không nói gì.

Nhưng mà, cái nhìn này của Hàn tổng đến tột cùng là có ý gì, không biết...

Sở Uy trong lòng có quỷ.

Khí thế Hàn Hà Phi lại âm trầm đáng sợ, để cho người ta có đoán cũng không thể đoán ra.

Sở Uy lập tức có mấy phần bối rối, nhưng mặt ngoài vẫn giữ được khắc chế.

- Cậu nói cho hắn biết đến buổi chiểu hôm nay là phải làm xong, hắn cũng đáp ứng, vậy thì đến giữa trưa ta phải xem kĩ một chút.

Hàn Hà Phi nói một tiếng, sau đó tiếp tục ăn cơm.

- Vâng.

Dư Song Dục ứng tiếng nói.

Hắn ngấm ngầm cùng Sở Uy liếc mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt hiện lên ý cười âm trầm.

Chỉ cần Hàn tổng không có trách cứ hắn đem công tác của hắn ném cho người mới, vậy thì là tán thành, nếu cái công tác kia Bạch Tiểu Thăng làm không tốt thì dựa vào tính khí của Hàn tổng, chắc chắn sẽ sinh khí mắng chết người.

Tên tiểu hài này sẽ rất thuận lợi nha !

Nếu nói Bạch Tiểu Thăng có thể đưa ra được thứ có tác dụng, Dư Song Dục mới không tin tưởng !

Trừ phi hắn là thần! Trong tâm Dư Song Dục hiện lên nụ cười lạnh.

Thấy Dư Song Dục trong nháy mắt bộc lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác, Sở Uy cũng không còn kinh hãi như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là âm thầm hưng phấn không thôi.

Họ Lâm, lần này ngươi sẽ không gặp may nữa đâu !

...

Ba giờ chiều, mấy người Hàn Hà Phi cũng đã trở về công ty, mới tiến vào trong văn phòng, liền đã có người vội vàng tiến tới.

Là chủ quản bộ phận tuyên truyền của tập đoàn Thần Hợp!

Hàn Hà Phi người này, một khi là phương diện liên quan đến công tác, cho phép nhân viên cấp dưới vượt cấp tòng quyền, có thể không chú ý tới lễ nghi phiền phức.

Cho nên chủ quản tuyên truyền vượt qua Dư Song Dục, trực tiếp đem một phần văn kiện đưa cho Hàn Hà Phi xem.

- Hàn tổng ! Có tình huống khẩn cấp !

Chủ quản bộ phận tuyên truyền sắc mặt lo lắng nói,

- Đối thủ của chúng ta sớm triển khai tuyên truyền thế công, cùng lúc triển khai trên nhiều thị trường, đối với bên phía chúng ta tạo thành áp lực rất lớn, kế hoạch tuyền chuyền của chúng ta nửa năm sau nhất định phải lấy ra! Ngài có nói đã giao cho Dư trợ lý làm, hiện tại, có phải hay không...

Chủ quản bộ phận tuyên truyền nhìn thẳng vào Dư Song Dục, khiến cho Dư Song Dục thấy căng thẳng trong lòng.

Kỳ thực, Dư Song Dục hắn từng là chủ quản bộ tuyên truyền của Thần Hợp, lúc trước vì biểu hiện mình, nhiều lần ở trước mặt Hàn Hà Phi chỉ ra hàng trăm lỗ sơ hở trong kế hoạch tuyên truyền, sau khi được Hàn tổng cho phép, tiếp nhận cái phần công tác kia, lúc đầu cứ tưởng thời gian còn dư dả nào ngờ hiện giờ đã cần gấp.

Đây coi như là lấy đá tự đập chân mình ?

Dư Song Dục nuốt một ngụm nước miếng.

Hàn Hà Phi mơ hồ quét mắt vào phần văn kiện mà chủ quản bộ phận tuyên truyền đưa cho, sau đó nhẹ nhàng bỏ trên mặt bàn, sắc mặt âm u.

- Cậu đi gọi các nhân viên tương quan đến phòng họp gấp.

- Dư Song Dục, ngươi mang phần chuẩn bị kia đến đi.

- Thuận tiện thông báo cho ba người Lâm Thăng bọn hắn cũng đi họp, mang theo phần chuẩn bị của bọn hắn!

- Sau năm phút, tôi muốn nhìn tất cả mọi người phải có mặt ở phòng họp.

Sau một tiếng cuối cùng, ngón tay Hàn Hà Phi gõ lên mặt bàn, ngữ khí không thể nghi ngờ.

Dư Song Dục lập tức cũng có mấy phần khẩn trương.

Nghe ngữ khí, Hàn tổng đây là rất nghiêm túc.

- Vâng, tôi lập tức đi làm ngay!

Dư Song Dục lập tức quay người rời khỏi văn phòng, Sở Uy cũng mau chóng đi theo lui ra ngoài.

Chờ ra đến khi ra bên ngoài hành lang, Dư Song Dục cũng thở dài một hơi, vội vàng chạy về phòng trợ lý.

- Dư trợ lý, có vẻ sự tình lần này rất nghiêm trọng.

Sở Uy cũng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói.

- Đây cũng là cơ hội tốt!

Dư Song Dục cố gắng nhỏ giọng cười một tiếng.

Nếu không xảy ra đại sự, làm sao có thể khiến cho Hàn tổng táo bạo, ngay trước mặt mọi người mắng chửi một tên mới vào?

- Cơ hội ? Đúng a ! Cái tên họ Lâm kia cũng đã tiếp nhận công tác hai ngày rồi, nếu không cầm ra được thứ gì, thì dưới sự tức giận của Hàn tổng cũng sẽ không có cái gì tốt để ăn.

Hai mắt Sở Uy cũng tỏa sáng.

Làm lãnh đạo, sẽ không quan tâm đến thời gian của ngươi là làm trong bao lâu, cũng sẽ không quan tâm đến ngươi có phải người mới hay không, chỉ quan tâm tới kết quả, ngươi phụ trách công việc mà không có thành quả thì chính là lỗi của ngươi !

Đến mức bị ủy khuất, chịu oan uổng, vậy cũng phải cố gắng nhận lấy.

Đây chính là nguyên tắc làm việc ở đây a !

- Phần chuẩn bị kia của ngài nhất định vô cùng tốt, lần này nhất định có thể hạ bệ tên họ Lâm kia ngay trước mặt Hàn tổng!

Sở Uy không quên vuốt mông ngựa.

- Ta cũng chỉ là tùy tiện làm một phần mà thôi.

Dư Song Dục khiêm tốn cười nói, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng tự tin.

Hai người một đường trò chuyện, một lúc là đến phòng trợ lý, không hẹn mà cùng im lặng.

Dư Song Dục đẩy cửa vào.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều ở bên ghế sô pha uống trà, hững hờ nhìn tư liệu.

Khá lắm khí Định Thần nhàn !

- Lâm trợ lý, anh còn chưa làm phần công việc mà tôi giao sao?

Dư Song Dục thấy cảnh này quả thật hết sức kinh sợ.

Bước chân hắn vội vàng, thẳng đến bàn công tác của mình, tìm kiếm một trận, vừa tìm vừa nói,

- Tôi đã nói cho cậu, buổi chiều Hàn tổng muốn xem, cậu không coi lời nói của tôi ra gì sao?

- Tôi nhắc nhở cậu, hiện tại có tình huống đột ngột, phải dùng phần tư liệu kia gấp.

- Chỗ này của tôi có một phần, nhưng đây là tôi làm, nếu nhóm của cậu còn chưa có làm, vậy thì tự mình đi giải thích với Hàn tổng đi!

- Nói cách khác, Lâm Thăng, cậu bây giờ làm trợ lý của Hàn tổng, không giống với những người khác mới vào làm, không thể lấy tiêu chuẩn của người mới mà áp đặt cho mình được! Đã nói cái gì, thì nhất định phải làm được, không có bất cứ lý do gì…..

Dư Song Dục thao thao bất tuyệt nói, chợt phát hiện, dường như chỉ có một mình mình đang nói.

Căn bản không có ai tiếp lời !

Dư Song Dục cầm tới văn kiện cần tìm, cũng lại lần nữa kinh ngạc, phát hiện Sở Uy đang sững sờ nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng.

Dư Song Dục nhìn qua.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở nơi đó, mặt mỉm cười, trong tay còn cầm một cái cặp văn kiện.

- Mọi thứ đã làm tốt, hiện tại là lúc đưa cho Hàn tổng xem sao?

Bạch Tiểu Thăng cười hỏi.

Nhìn cái bộ dạng này, tâm trạng Dư Song Dục bỗng cảm thấy rất khó chịu.

- Làm xong, tốt, tốt a.

Dư Song Dục cười,

- Kỳ vọng của Hàn tổng đối với ngươi rất cao, đừng để cho Hàn tổng thất vọng !

Vừa nói, Dư Song Dục đã tiến thẳng đến cổng, đẩy cửa mà ra.

Ra ngoài cửa, sắc mặt của hắn chìm xuống, khóe miệng nở ra nụ cười trào phúng.

- Không đến hai ngày ngươi liền làm xong? Còn tự tin như vậy? Ta xem là ngươi chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ đi! Cho là mình mới tới ngày thứ hai, liền sẽ không bị Hàn tổng mắng chửi sao. Ha ha, đợi lát nữa, ta nhìn xem ngươi bị chửi cho máu chó đầy đầu như thế nào!

Dư Song Dục liếc mắt nhìn vào phương án trên tay mình, cười lạnh liên tục.

Chỉ có đồ của ta, mới là tốt nhất !

Một đoàn người thẳng đến phòng họp.

Sau khi tới, Hàn Hà Phi không nói hai lời, trực tiếp muốn xem phương án của Dư Song Dục, xem lướt qua, còn đám người đều tự tìm chỗ ngồi.

Cõi lòng Dư Song Dục đầy chờ mong, chỉ thấy Hàn Hà Phi nhìn về phía hắn, mặt không biểu tình hỏi,

- Đây là ngươi tự mình làm ?

- Đúng thế.

Dư Song Dục tranh thủ thời gian nói.

- Đây là thứ gì?

Hàn Hà Phi quẳng thẳng văn kiện vào mặt của hắn, trực tiếp khiến cho Dư Song Dục như đang nằm mộng.

Những người khác trong nháy mắt thở cũng không dám thở mạnh.

Hàn tổng mắng chửi người, hơn nữa còn mắng rất khó nghe.

Việc này chứng minh hắn đang rất tức giận.

Dư Song Dục triệt để trợn tròn mắt, chỉ có hai phút đồng hồ, phương án của mình liền bị Hàn tổng bác bỏ, còn bị nhục mạ ngay trước mặt mọi người ?

Hắn nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.

Sở Uy cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới cảm nhận được sự đáng sợ của vị Hàn tổng này.

Hàn Hà Phi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt âm trầm sắc bén, liếc về cặp tài liệu trong tay Bạch Tiểu Thăng.

- Đưa cho ta !

Bạn cần đăng nhập để bình luận