Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1144: “Bệnh xà tinh” tập kích người

Bọn Bạch Tiểu Thăng tìm đến căn nhà gỗ nhỏ thuộc về mình, từ bên ngoài nhìn thì nhà được làm bằng gỗ thật nhưng có vài phần thô kệch, mang theo mùi gỗ thơm ngát, để cho người ta cảm thấy có điều thú vị khác.

Sau khi đi vào bên trong ba người mới phát hiện trong này lại vô cùng hiện đại, có đầy đủ mọi thứ đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, thật làm cho người ta dễ chịu.

Một căn nhà gỗ có mấy cái gian phòng, lại còn có một phòng khách lớn đầy đủ cho ba người bọn họ dùng.

- Thật có chút giống như đang đi nghỉ phép.

Lâm Vi Vi nhịn không được cười nói.

- Ở lại nơi này cũng tốt, có thể tĩnh tâm, anh Tiểu Thăng cũng có thể cân nhắc tốt hơn về chuyện mấy tháng sau đi tìm chị Ngụy.

Sau hai ngày ở lại nhà họ Tống, Lâm Vi Vi đã điều chỉnh xong tâm tình, thậm chí bắt đầu tận tâm tận lực giúp đỡ cho Bạch Tiểu Thăng phân tích tư liệu, thậm chí bày mưu tính kế.

Cái cô nương hiền lành mỹ lệ này chỉ dùng hai ba ngày đã suy nghĩ xong khúc mắc trong lòng của mình.

Ưa thích một người là một chuyện rất tốt đẹp. Nếu là chuyện tốt thì cũng không cần biến nó thành chuyện xấu. Không cần vì ưa thích một người mà biến bản thân mình thành oán phụ. Nếu đã ưa thích, vậy thì hi vọng hắn sống tốt, hi vọng hắn vui vẻ khoái hoạt, cho dù là hắn có ưa thích người khác đi chăng nữa, như vậy cũng muốn giúp cho hắn hoàn thành ước vọng.

- Không thể không nói, thiện lương là một loại đức tính tốt đẹp, nhưng cũng có lúc làm cho một cô gái trở nên ngốc nghếch không nói lý lẽ. Nhưng mà như vậy càng thêm đáng yêu!

Lôi Nghênh mỉm cười, trong lòng thì cảm ngộ thăng hoa, không thể nghi ngờ là lại tăng thêm một cái độ cao mới.

- Đáng tiếc, quan điểm của tôi mạnh như thác đổ thế mà lại không thể nói với Bạch Tiểu Thăng, thật sự là rất đáng tiếc.

- Nếu như lúc trước tôi không học võ mà theo học văn, nói không chừng cũng là một sinh viên tài cao đấy chứ!

Lôi Nghênh thầm than.

Lôi Nghênh cũng có một mặt nào đó rất hài hước.

Bạch Tiểu Thăng cũng từng nói qua.

…..

- Đúng là rất không tệ, không thể không nói nha đầu Lâm Kha này thật sự là rất biết hưởng thụ.

Bạch Tiểu Thăng cười mang đồ bỏ vào phòng mình chọn, lại mang theo vẻ mới lạ đi lòng vòng, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Nơi xa, mặt hồ sóng nước lấp loáng, hồ nước trong suốt, cây cối hai bên bờ xanh um tươi tốt, rất là đẹp mắt, dưỡng tâm.

Trên mặt hồ có rất nhiều thuyền của ngư dân đang trôi nổi trên đó, còn có từng sợi khói bếp phiêu phù bay lên không trung.

- Quái, hèn gì nơi này sao lại có nhiều thuyền đánh cá như vậy, đây là … đang chuẩn bị cơm trưa sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Bọn hắn xuất phát từ hồi sáng sớm, một đường ngồi suốt trên máy bay từ sáng tới giờ, bây giờ nhìn thì đã gần giữa trưa, là thời điểm phải đi ăn cơm rồi.

Nhắc tới chữ “Ăn”, ba người lập tức có cảm giác bụng đói cồn cào.

- Vậy thì cất đồ rồi chúng ta đi ăn cơm. Nơi này là nhà hàng đặc sắc cho những ngày nghỉ, lại còn ở phía tây nam, hẳn là có ẩm thực đặc sắc của bản địa.

Lâm Vi Vi cười nói nhìn về phía hai người.

- Đừng có nhìn tôi, tôi đang chờ hai người đi đó.

Lôi Nghênh bị nhìn thì cười nói.

Đồ của hắn ít nhất, vì vậy nên tùy ý quăng ở đâu cũng được.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng đi về phía cửa.

Lâm Vi Vi lại khôi phục mấy phần xinh xắn như trước kia, nâng cánh tay xinh đẹp trắng ngần lên la hét một tiếng.

- Đi thôi, đi ăn cơm thôi!

Ba người ra khỏi nhà gỗ men theo đường cũ mà trở về, muốn đi tới đại sảnh hỏi một chút xem nhà ăn ở đâu.

Trong âm thầm, bọn họ cũng không có cái gì là coi trọng thân phận, lại thêm cái hành lang gỗ này thật rộng, bọn họ liền sánh vai mà đi.

Bạch Tiểu Thăng đi ở giữa, Lâm Vi Vi đi phía trong cùng, còn Lôi Nghênh thì đi bên ngoài.

Ba người vừa nói vừa cười, vừa đi ra ngoài được mấy bước thì ở chỗ ngoặt bên kia hành lang bỗng nhiên có một người đi tới.

Bọn người Bạch Tiểu Thăng lúc đầu cũng không có để ý, nhưng lúc nhìn lại tất cả mới sững sờ.

Người đi tới mặc một bộ áo trắng, hai tay để trong túi quần, lúc đi lại nhẹ nhàng ưu nhã, rất có phong phạm.

Chỉ là.

Trên mặt của hắn mang theo một cái mặt nạ xà tinh.

Khuôn mặt mảnh mai lại có hai búi tóc tròn như cái bánh bao, một đôi mắt hạnh thật to, chỗ hai mắt được chạm rỗng để lộ ra đôi mắt của người đeo, đôi mắt đó lại nhẹ nhàng như nước mùa xuân, đôi môi thật mỏng chạm cùng một chỗ cười đến yêu tà, giống như đang tính kế gian tà nào đó.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đều sững sờ.

Đây là “xà tinh” từ nơi nào chạy tới, không đúng, phải nói là “bệnh xà tinh” từ nơi nào chạy tới đây!

Cái đồ chơi này con nít mang lên mặt thì không có chỗ nào không thích hợp, ngươi là một người lớn mang nó không thấy mắc ói hả?

Nữ nhân còn tốt, ngươi lại là một đại lão gia nha …

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cái cảm giác muốn đỡ trán.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng không kém lắm.

“Xà tinh” nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải giống như đang dò xét ba người.

Nhưng mà động tác như thế thì giống như là đang khởi động cổ vậy.

Ánh mắt Lôi Nghênh đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thăng chiếu rọi động tác của “xà tinh”, thân thể hắn hơi thấp xuống, dưới chân mạnh mẽ đạp một cái, thế mà bay vụt như một mũi tên, nhanh như chớp nhào về phía mình.

Cái động tác kia quả thực là động tác “Phi nhân” khi thi chạy trăm mét mà.

-A!

Lâm Vi Vi giật mình, trong ngắn ngủi la lên một tiếng.

“Bệnh xà tinh” hướng về phía mình động thủ?

Đồng thời Bạch Tiểu Thăng cũng có cảm giác hoang đường, ngưng thần chuẩn bị nhưng cũng không có ý định nhúc nhích.

Hắn không phải là không có "Bảo tiêu".

Trong nháy mắt tên “xà tinh” kia động thân, Lôi Nghênh cũng liền xông ra ngoài.

Hai người một thì giống như mũi tên, một thì giống như chiến xa đang lao nhanh, trong chớp mắt đã đi hết đoạn hành lang dài mấy chục mét giống như là muốn đâm vào một chỗ tới nơi vậy.

Khoảnh khắc khi tới gần, Lôi Nghênh lập tức động thủ.

Hắn vặn eo một cái, một cước quét ngang qua.

Nhanh như liệt phong, lực nặng như thiên quân.

Nhưng mà “xà tinh” đột nhiên nhảy lên, thân thể giống như không có trọng lượng, nhẹ nhàng như một mảnh lá rụng, thế mà lại đạp mạnh vào chân Lôi Nghênh một cái để bay lên, lộn mèo một cái qua đỉnh đầu Lôi Nghênh, như là nhu thuật tạp kỹ, đơn giản là làm người ta không tưởng tượng nổi.

Lâm Vi Vi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Còn có cái dạng này nữa sao!

Thời khắc vừa mới chạm vào nhau mà Lôi Nghênh lại vồ hụt, lại còn bị đối phương “lợi dụng”.

Bạch Tiểu Thăng cũng rất giật mình.

“Xà tinh” rơi xuống đất, dưới chân giống như lắp lò xo, toàn bộ thân thể lập tức bay lên như đạn hướng về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nhanh!

Ở trên thân “xà tinh” nếu như chỉ dùng một chữ để hình dung, vậy thì đó chính là “Nhanh”!

Võ công thiên hạ, duy khoái bất phá!*

*Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá.

Giống như đang miêu tả chân thực một màn này.

“Xà tinh” đã ở gần trong gang tấc, Bạch Tiểu Thăng thậm chí có thể nhìn rõ ràng trong mắt hắn có ý cười, một ý cười không thể nào làm rõ ràng được.

Tựa hồ muốn nói, Bạch Tiểu Thăng ngươi xong rồi!

Ngươi nhìn ta có phải nhanh đến vô địch hay không!

Một cái tay của “xà tinh” vươn về hướng Bạch Tiểu Thăng, giống như chỉ một chút xíu nữa thôi là có thể tóm được mặt của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú đối phương, không trốn cũng không né.

Cái tay kia đã sắp tiếp cận, chợt thu về.

Người “xà tinh” rõ ràng đang còn ở giữa không trung, lại dựng thẳng một tay một chân bảo vệ bên hông mình, bởi vì có một cái cẳng chân nhanh như lôi đã đến, thậm chí nó còn mang theo tiếng gió rít gào.

Ầm!

Một âm thanh trầm đục vang lên.

Cái tên “xà tinh” kia bị một cước của Lôi Nghênh đá văng ra khỏi hành lang chừng ba bốn mét.

Nhưng sau đó, "Xà tinh" lại nhẹ nhàng rơi xuống đất, giống như không bị thương tổn.

- Lợi hại, lợi hại.

"Xà tinh" sau khi đứng vững, nhìn về phía Lôi Nghênh, tán thưởng từ tận đáy lòng.

Mặt Lôi Nghênh âm trầm, làm bộ muốn xông ra ngoài đi thu thập cái tên “bệnh xà tinh” này.

- Đủ rồi!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản Lôi Nghênh lại.

Lúc Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía xà tinh, trong mắt lại ẩn ẩn có vài phần kích động.

Mặc dù đã có hai năm rưỡi không gặp qua người này, tuy giọng nói của hắn mình chỉ mới nghe qua một lần, lại cùng bản thân người nói chưa từng gặp qua nhau.

Nhưng bởi vì Ngụy Tuyết Liên nên Bạch Tiểu Thăng đã để cho Hồng Liên đem âm thanh này ghi nhớ kỹ trong đầu.

- Lưu Văn Đao!

Thậm chí khi nói ra cái tên này giọng nói của Bạch Tiểu Thăng cũng có chút run run.

Là người đàn ông mang Ngụy Tuyết Liên đi, cũng đồng thời là người truyền lời cho hắn.

“Xà tinh” nâng lên một cánh tay so với nữ giới còn muốn trắng hơn đem mặt nạ trên mặt lấy xuống, cười cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Trong tư liệu có nói Bạch Tiểu Thăng cậu rất biết đánh nhau, tôi cũng muốn thử một lần, nhưng đáng tiếc …

- Ngươi đã đến.

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng như bị chặn ở cuống họng.

- Tiểu thư cũng tới, mời cậu đi qua.

Lưu Văn Đao biết rõ Bạch Tiểu Thăng muốn nói cái gì, ung dung nói thẳng.

Nàng, đến rồi!

Bạch Tiểu Thăng siết chặt nắm đấm, bên trong đôi mắt bộc lộ sự chấn kinh cuồng hỉ mà trước giờ chưa từng có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận