Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1482: Đưa cô ấy đến đây gặp ta (1)

- Chẳng hay là Thiên Kình tiên sinh giá lâm Halu có chuyện gì quan trọng?



Sau đó, Berman nâng lên tinh thần, có chút hiếu kỳ hỏi.

Hắn sợ người trẻ tuổi hiểu lầm mình quản chuyện hơi nhiều, nên vừa cười vừa nói thêm:



- Hiển nhiên tôi không phải đang nghe ngóng chuyện của ngài, tôi chỉ muốn xem tôi có thể may mắn được thay ngài bận bịu hay không mà thôi…

Có thể làm tốt quan hệ với người trẻ tuổi này, chính là đồng nghĩa với việc làm tốt quan hệ với gia tộc sau lưng hắn.

Berman đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Người trẻ tuổi kia cười cười, đáp:



- Không nhọc Berman tiên sinh phải quan tâm. Chỉ một chút chuyện nhỏ này ta vẫn có thể tự mình giải quyết được. Còn về ta tự mình tới. . . đương nhiên là có ý tự mình đi làm, về nhà cũng có cái mà bàn giao.

Lúc người trẻ tuổi nhắc đến nhà mình, đôi mắt Berman tiên sinh lập tức sáng lên, xoa xoa tay, nụ cười lộ ra mấy phần khiêm tốn nói:



- Xin hỏi cha của ngài, Mã tiên sinh gần đây vẫn khỏe chứ? Đã rất lâu rồi tôi không đến phương đông thăm ngài ấy, nếu có thể may mắn, thật hy vọng có thể được nhìn thấy phong thái của Mã tiên sinh một lần nữa.

Người trẻ tuổi thuộc gia tộc họ Mã, hắn tên Thiên Kình.

Mã Thiên Kình cười một tiếng, nói:



- Cha của ta à, ông ấy rất bận. Có đôi khi ngay cả ta cũng không gặp được ông ấy nữa. Trước mắt, trong quốc nội chúng ta, ông ấy đang có xung đột nghiệp vụ gì đó với Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân, cả hai đều không phục lẫn nhau, mỗi ngày lại dùng bảy tám triệu đồng Euro đập nhau, mà vẫn còn chưa phân cao thấp. Theo ta thấy, mấy trò tiểu đả tiểu nháo của ông ấy không có ý nghĩa chút nào, chẳng bằng làm một phát lớn thật thống khoái. Đằng Vân hiện đang liên hợp với mấy thế lực nhưng Mã gia chúng ta cũng không sợ, tối thiểu nhất ta cảm thấy không có gì. Thế nhưng cha ta lại cho rằng, một khi song phương mở rộng xung đột, vậy thì kết cuộc sẽ không tốt lắm.

Mã Thiên Kình vừa nói vừa nhún vai, dường như không mấy tán thành cách làm của ông già nhà mình.

Berman cười làm lành, không dám phát biểu ý kiến của bản thân.

Bất luận là Mã gia hay là tập đoàn Đằng Vân ở phương đông kia, đều là hai quái vật khổng lồ, dựa vào thị trường phương đông quật khởi trở thành bá chủ thương giới.

Khoảng thời gian ba, bốn năm trước, Đằng Vân cũng đã là cự ngạc trong mạng lưới Đông Phương, trong hai, ba năm qua lại có xu thế phát triển mạnh mẽ kinh người, còn gia nhập vũ đài quốc tế, đồng thời chiếm cứ một chỗ cắm dùi trong số các cường giả.

Năm ngoái, xếp hạng trên bảng danh sách giá trị con người Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân hầu như chỉ đứng sau Thorne ở Châu u mà thôi, với rất nhiều xu thế vượt trội, làm người ta nhìn mà than thở.

Mà vị Mã tiên sinh kia của Mã gia, càng hơn Lục Vân nửa bậc!

Berman này rất hiểu biết về Trung Quốc, kỳ thực cũng rõ ràng một chút việc nhà của Mã gia.

Vị công tử Mã gia Mã Thiên Kình ở trước mặt này, cuộc sống phóng túng buông thả, là một vị hoa hoa công tử điển hình.

Trước đây truyền thông còn có tin đồn rằng, vị Mã tiên sinh kia của Mã gia đối với người con trai cả này của mình không được hài lòng lắm, có ý tứ đem gia sản cho đứa con thứ kế thừa, sau đó vị Mã Thiên Kình này liền bắt đầu chuyển biến, bắt đầu bước chân vào con đường buôn bán.

Mà vị Mã Thiên Kình này đầu tư vào nền công nghiệp sản xuất game và Anime, rất có thành tích, thực tế việc đầu tư cũng kiếm lời đầy bát đầy bồn, trong lúc nhất thời còn được tung hô là thiên tài giới kinh doanh.

Mà lần này, hắn bỗng dưng chạy tới Halu, nhất định là có mưu đồ gì đó.

Chỉ có điều vị thiếu gia này của Mã gia lại một mực không chịu tiết lộ, Berman cũng không tiện hỏi nhiều.

Trên thực tế, có thể may mắn chiêu đãi Mã Thiên Kình thì Berman đã cảm thấy vô cùng hưng phấn và hài lòng rồi, thậm chí hắn còn đặc biệt dành thời gian tìm mấy cái vưu vật đến bồi Mã thiếu gia vui vẻ.

Nhưng lúc nãy chứng kiến, mấy cô gái tràn đầy khí tức phong nguyệt này, dường như làm cho Mã thiếu gia không hài lòng lắm.

Vị Mã Thiên Kình thiếu gia này yêu thích sống phóng túng, mọi thứ đều kén chọn vô cùng, bộ máy chạy bộ vạn hướng và nguyên bộ thiết bị trong phòng kia, đều được chuyển tới bằng đường hàng không.

Trước mắt, Berman đã có mấy phần hối hận, sớm biết như vậy, hắn liền nên lại tỉ mỉ chọn lựa một phen mới đúng.

- Ừm, thời gian đã không còn sớm, Trầm Thanh Khâu làm gì sao vẫn chưa về nhỉ.



Mã Thiên Kình nâng cổ tay lên, mắt nhìn đồng hồ nói một tiếng.

Không đợi Berman nói lời nào, cửa phòng lập tức vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.

- Vào đi!



Berman thân là chủ nhân trang viên, cất cao giọng ra lệnh.

Cửa phòng vừa mở ra, có một người đi vào, người này chính là Trầm Thanh Khâu mà Mã Thiên Kình mới vừa nhắc tới.

- Ngươi thật đúng là linh mà.



Mã Thiên Kình nói với giọng hài hước.

- Đây chính là điển hình của câu “vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến” chăng.



Berman cười bồi phụ họa.

Mã Thiên Kình cười to, giơ lên một ngón tay cái với Berman khen ngợi:



- Ông nói tiếng Hán coi như không tệ.

- Ngài quá khen !



Berman hơi khom người khiêm tốn đáp một câu.

Trầm Thanh Khâu bất động thanh sắc đi tới, hơi gật đầu chào Berman, vẻ mặt như có lời muốn với Mã Thiên Kình.

Mã Thiên Kình phất phất tay, mấy cô hầu gái đó cũng là người có nhãn lực, lập tức nhu thuận lui xuống.

Berman cũng thức thời rủ ánh mắt xuống.

Trầm Thanh Khâu đứng sát Mã Thiên Kình, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy, thấp giọng nói nhỏ:



- Thiên Kình thiếu gia, bên kia, khả năng gặp phải chút phiền phức.

Mã Thiên Kình nhíu mày lại, lườm Trầm Thanh Khâu một cái.

Người sau có chút lo sợ không yên:



- Ngài có muốn tôi nói tỉ mỉ hơn một chút không?

Mã Thiên Kình không có đáp, ngược lại ngẩng đầu nhìn Berman bên kia, cười một tiếng nói:



- Berman tiên sinh, ta còn có việc, xin trở về phòng trước.

- Xin ngài cứ tự nhiên !



Berman vội vàng đáp lời.

Mã Thiên Kình cười nhạt, xoay người cất bước đi ra ngoài cửa.

Trầm Thanh Khâu hơi hơi gật đầu chào Berman đoạn vội đuổi theo Mã Thiên Kình.

Rời khỏi phòng, thình lình bên ngoài đứng đầy người.

Ngoại trừ người do Trầm Thanh Khâu mang tới, còn lại đều là tùy tùng của Mã Thiên Kình, bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài chờ đợi Mã Thiên Kình.

Mã Thiên Kình vừa đi, những người kia liền đi theo sau lưng, rầm rầm rộ rộ, vô cùng có khí thế.

Trong phòng, ánh mắt Berman nhìn theo mãi, thẳng đến khi không còn nhìn thấy Mã Thiên Kình nữa mới thôi, sau đó lại dời sự chú ý về phía năm cô hầu gái trong phòng, hai đầu mày nhíu lại, vung tay lên ra lệnh:



- Các cô đi trước đi, quay lại ta sẽ có an bài khác.

Mấy cô nàng hầu gái lập tức nhu thuận gật đầu, nhao nhao lui ra ngoài.

Berman nhìn bóng lưng của các nàng , nhịn không được sờ sờ lên cằm, thầm nhủ:



- Mình nên đi đâu tìm kiếm một cô gái hợp khẩu vị với vị thiếu gia kia đây. . . Vóc dáng tất nhiên phải xinh đẹp, người vừa có khí chất, lại cá tính. Khó đây!

. . .

Một lát sau, trong phòng của Mã Thiên Kình.

Vị đại thiếu gia này bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, tay cầm một ly rượu đỏ, cùng với thứ âm nhạc khiến người ta thư giãn nhẹ nhàng vang lên trong phòng, tất cả đều là những thứ được hàng không vận chuyển đến.

Trầm Thanh Khâu đứng trước mặt Mã Thiên Kình, không dám có bất kỳ giấu giếm nào, nói hết đầu đuôi gốc ngọn những việc xảy ra ngày hôm nay.

Sau đó, hắn cũng nói thêm cái nhìn của chính mình:



- Theo tôi thấy, dù cho tên phó viện trưởng Logan kia có đánh vỡ, thì đoàn đội Rhine kia thà rằng lưỡng bại câu thương chứ cũng sẽ không thuận theo hợp tác.

Mã Thiên Kình hừ nhẹ một tiếng, lắc nhẹ cái ly trong tay lên tiếng:



- Chẳng lẽ tiền đều không giải quyết được sao?

- Những người kia đối với tiền không có dục vọng lớn như vậy.

Trầm Thanh Khâu đáp.

- Ta ra giá gấp mười thì sao, nếu không được thì gấp trăm lần.



Mã Thiên Kình thuận miệng nói.

Trầm Thanh Khâu hơi chần chờ một chút, vẫn là lắc đầu bảo:



- Ở đó có mấy người nước ngoài, thẳng thắng, chuyện này sợ không phải dùng tiền là có thể giải quyết.

Mã Thiên Kình giơ ly lên, nhấp một ngụm rượu ngon, lầm bầm nói:



- Thật đúng là phiền phức, dạng người này nên khiến cho bọn họ nếm thử sinh hoạt khổ sở, để họ biết rõ một chút, tiền mới là thứ tốt nhất trên thế giới này!

Trầm Thanh Khâu không lên tiếng đáp lại.

- Không thể quanh co một chút à, ví dụ như, thu mua từ trong tay người nhà bọn họ, hoặc là = khiến cho bọn họ gánh vác nợ nần.

Mã Thiên Kình cầm ly rượu đang kề trên môi giơ lên trước mắt, thưởng thức chất lỏng màu đỏ tươi trong ly thủy tinh, xem ra có mấy phần giống như máu.

Hắn là một người không từ mọi thủ đoạn, chỉ cần làm sao hoàn thành cho tốt, phong cách hành sự không chính không tà, toàn bằng vào sự yêu thích của bản thân.

- Trước đây đã có người sớm thử qua. Là một vài nhà tư bản, tập đoàn của Châu u.



Trầm Thanh Khâu nói tiếp:



- Nhưng mà mấy người trong đội Rhine kia không có bao nhiêu tình cảm với người trong gia đình.

Ngụ ý chính là đường này không thông.

Mã Thiên Kình nghe vậy, ha ha cười lên:



- Thật đúng là một đám người máu lạnh nha.

Trầm Thanh Khâu cũng không bình luận gì thêm, tiếp tục nói rằng:



- Có điều tôi cảm thấy, hôm nay cái nhà đầu tư mới mà Rhine tìm đến, người Châu Á trẻ tuổi kia rất kiên cường, hắn chính là mấu chốt để giải quyết vấn đề. Rhine đối với hắn, dường như có một loại tín nhiệm đặc biệt. Mà giải quyết Rhine và đoàn đội của Rhine cũng có tám chín phần mười phải nhờ vào người này.

Nghe Trầm Thanh Khâu nói như vậy, Mã Thiên Kình bỏ ly rượu xuống, giương mắt nhìn về phía hắn:



- Ngươi mới vừa nói, người kia là một thằng nhóc Châu Á à ?

Trầm Thanh Khâu vội vàng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận