Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1266: Hai cuộc khảo nghiệm

Một chuyến đến nhà người yêu ra mắt thăm hỏi, cứ như thế để cho nhóm mấy người Lục Vân làm thành một buổi đại hội khen ngợi.

Hình tượng của Bạch Tiểu Thăng bỗng chốc trở nên "Tươi sáng" vô cùng.

Đặc biệt là trong mắt của cha vợ tương lai thậm chí là cả mẹ vợ nữa, hắn sắp bị mọi người khen thành một người con rể tốt nhất mà thế gian ít có.

Chủ đề chính mà mọi người đàm luận ở đây, bản thân Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình nghe được lại có chút không tiện.

Những sự tình kia, xác thực là hắn đã làm ra, nhưng mà sự thật chính là mượn sự trợ giúp từ Hồng Liên, hiện tại lại được mọi người tán dương như thế, đặc biệt là nhìn vào cách miêu tả của mỗi một người, thì ánh mắt của những người khác lập tức sáng ngời lên nhịn không được mà nhìn sang đánh giá hắn, sự ngạc nhiên và tán thưởng không còn che giấu chút nào, chuyện này khiến cho hắn có chút thẹn thùng.

Nói cho cùng, Bạch Tiểu Thăng vẫn là một người tương đối hàm súc, tương đối nội liễm.(Ồ thế à! giờ mới biết)

Ngoại trừ những người bên ngoài sợ hãi thán phục không nói, thì hai vợ chồng Nguỵ Trường Tôn cũng đang chăm chú lắng nghe rất nghiêm túc.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng là ý trung nhân của con gái nhà mình.

Đến lúc vị khách mời cuối cùng kể xong chuyện của Bạch Tiểu Thăng làm cho người khác trầm trồ tán thưởng, đồng thời hai vợ chồng Nguỵ Trường Tôn liếc mắt nhìn nhau một cái.

- Hài tử này quả thật là một người đa tài đa nghệ vô cùng hiếm thấy, phẩm tính cũng rất là đơn thuần thiện lương nha.

Sau đó, Nguyệt Oánh Nhiên cười nói.

Đây có thể coi như đây là lời tán dương đến từ người mẹ vợ tương lai hay không?

Mọi người liền mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Bên trong ánh mắt của mấy người Tống Giai đại sư, còn mơ hồ có một hai điểm ranh mãnh.

- Dì Nguyệt, ngài quá khen. Không phải là con làm tốt bao nhiêu, tất cả đều là chư vị trưởng giả các vị tiền bối nâng đỡ mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng cười nói, ngôn từ khẩn thiết lại vô cùng khiêm tốn.

Nói chuyện cũng phải khéo léo.

- Mặc dù dì đối với y thuật hay là nghiệp kinh doanh này cũng không quá lành nghề, âm nhạc cũng chỉ hiểu sơ sơ một chút, nhưng về phương diện Thư Pháp, khi nghe mấy vị khách quý này đều nói thư pháp của con có đạo riêng của mình, dì cũng muốn mở mang kiến thức một chút.

Nguyệt Oánh Nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó mỉm cười nói.

Coi như mọi người đang ngồi ở đây có thân phận siêu phàm, nói chuyện tuyệt không có khả năng làm bộ, nhưng cuối cùng sự tích của Bạch Tiểu Thăng nói ra quả thật quá lợi hại.

Nguyệt Oánh Nhiên muốn "Xem xét" một phen, cũng có thể hiểu được.

Chuyện này trong vô hình, quả thật có thể xem như là mẹ vợ có ý tứ muốn thử thách con rể vậy.

Kỳ thực không riêng gì nàng, mà ngay cả Ngụy Tuyết Uyên, Ngụy Tuyết Huyền, Ngụy Trường Lạc, thậm chí là cả Nguỵ Trường Tôn cũng đang muốn mở mang kiến thức một chút.

Tài năng của tên Bạch Tiểu Thăng này, có phải như mấy vị khách mời nói hay không, quả thật khiến cho người khác phải kinh diễm như vậy.

- Dì Nguyệt, con biết rõ dì yêu thích nhất chính là thư pháp thơ từ, cho nên đã chuẩn bị một chút lễ vật nhỏ cho dì, bên trong cũng có một phần con đặc biệt dụng tâm sao chép “Kinh Thi”, cũng không phải là lễ vật gì quý trọng, hi vọng dì có thể yêu thích.

Nghe Nguyệt Oánh Nhiên nói như thế, Bạch Tiểu Thăng liền nở nụ cười.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng liền đứng dậy, muốn đi qua bên phía hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bên kia lấy lễ vật đã được chuẩn bị tốt.

Bên kia, Lâm Vi Vi đã sớm nghe thấy, nhanh chóng đem phần Kinh Thi đã sao chép cầm lên đưa qua.

Bạch Tiểu Thăng vừa có động tác, nàng liền bước nhanh về phía trước, đem cái cuốn sổ kia hai tay dâng tới.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng nở nụ cười, đưa tay tiếp nhận lấy.

Sau đó Lâm Vi Vi quay người lại, lui trở về.

Bạch Tiểu Thăng đem bản “Kinh Thi” mà đích thân mình đã sao chép cung kính đưa qua cho Nguyệt Oánh Nhiên, thái độ của Nguyệt Oánh Nhiên cũng trịnh trọng như vậy, đưa hai tay lên tiếp nhận.

Hành động này tự nhiên không phải dành cho tiểu bối như Bạch Tiểu Thăng, mà là một loại thái độ của nàng đối với thư pháp thơ từ.

Cầm cuốn sách bên trong là giấy tuyên cạnh bìa được đóng chỉ sổ, nàng nhẹ nhàng khẽ vuốt trang bìa, Nguyệt Oánh Nhiên liền mỉm cười. Trang giấy này thôi cũng đã khiến cho nàng rất là yêu thích, chữ Khải ở trên trang bìa, càng làm cho ánh mắt của nàng trở nên sáng ngời.

Nguyệt Oánh Nhiên nhẹ nhàng lật bìa ngoài qua, nhìn thấy chính văn bên trong, hai con mắt liền càng thêm sáng ngời, ánh mắt lập tức ngưng lại bên trên.

- Chữ tốt.

Nguyệt Oánh Nhiên nhẹ giọng tán thưởng.

Ngồi một bên, Nguỵ Trường Tôn cũng nhịn không được liếc mắt nhìn.

Hắn hiểu thê tử của mình rất rõ, ngay cả mấy vị danh gia thư pháp mà trong nhà mời tới, nàng cũng rất ít tán thưởng ngay thẳng như thế. Bởi vì bản thân nàng, chính là một người có tạo nghệ cực cao về thư pháp, đã từng nặc danh tham gia vài giải thi đấu, đồng thời cũng đã đoạt giải nhất ở mấy giải thi đấu đỉnh cấp.

Có thể nói, thê tử Nguyệt Oánh Nhiên của hắn bản thân nàng chính là một bậc thầy về Thư Họa a.

Nhưng mà bây giờ, đối với cuốn sổ này của Bạch Tiểu Thăng, vậy mà khiến cho nàng kìm lòng không được mà bật thốt ra một tiếng "Tốt", quả thật là không đơn giản chút nào.

Bạch Nguyệt Phong tự nhiên cũng biết tính tình của người dì Nguyệt Oánh Nhiên này của mình, lập tức nhịn không được xích lại gần một chút nhìn xem.

Năng lực của nàng có hạn, nhưng cũng cảm thấy những chữ kia thật sự là vô cùng xinh đẹp, có loại mỹ cảm đặc biệt đang trôi nổi trên giấy.

- Chữ viết quá đẹp a.

Bạch Nguyệt Phong nhịn không được mà cảm thán một câu.

Nàng từ xưa cho tới bây giờ đều không cho rằng, nghệ thuật chỉ là cho một số ít người hưởng thụ vẻ đẹp bên trong. Nghệ thuật, phải là do một số ít người sáng tạo ra, khiến cho đa số người có thể cảm nhận được một vẻ đẹp thực sự khác hẳn với bình thường. Vì vậy, Bạch Nguyệt Phong đối với một vài loại hình nghệ thuật, rất không ưa.

Chỉ có điều bây giờ, nhìn thấy những dòng chữ này của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Nguyệt Phong cảm giác được những lý giải của mình về nghệ thuật quả thực là rất phù hợp.

Khiến cho ngoại nhân không biết gì, cũng có thể cảm giác được ý cảnh văn chương bên trong.

Tống Giai đại sư, còn có một số người yêu thích thư pháp, đều trông mong nhìn lấy, ánh mắt tỏ vẻ sốt ruột.

Bọn họ liếc mắt nhìn trang bìa, tuy là chữ Khải, nhưng tựa hồ như Bạch Tiểu Thăng lại dùng kỹ pháp không giống như trước đây, khiến cho bọn họ cảm thấy trong lòng khô nóng.

- Tiểu tử này lại lợi hại hơn xưa sao? Quay về, phải bắt hắn viết cho mình thêm vài bản mới được, xem như là phí dịch vụ mà lão nhân gia mình đi một chuyến đến Hoa Kỳ.

Trong lòng Tống Giai đại sư vô cùng sốt ruột thầm nói.

Những người khác, trong lòng cũng có tâm tư tương tự. . .

Không thể công khai cổ vũ, nhưng "Chỗ tốt" vẫn muốn, đặc biệt là loại "Chỗ tốt" như thế này . . .

- Có đẹp như vậy sao?

Ở nơi xa, hai anh em Ngụy Tuyết Uyên và Ngụy Tuyết Huyền nhìn phản ứng của mọi người, nhịn không được mà sửng sốt cả lên.

- Sáng sớm ngày hôm nay dì muốn treo một bộ câu đối ở trước cổng chính căn nhà này, nhưng lại chậm chạp không hề động bút. Tiểu Thăng, con có thể thay dì đến viết hay không.

Nguyệt Oánh Nhiên nở nụ cười khép lại cuốn sổ, cẩn thận từng li từng tí đặt ở bên cạnh mình, cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Chắc hẳn là Nguyệt Oánh Nhiên muốn chứng thực ngay tại hiện trường a.

- Không có vấn đề, dì Nguyệt.

Bạch Tiểu Thăng nhanh nhẹn nói.

Nguyệt Oánh Nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.

Người quản sự của Ngụy gia là hạng nhân vật gì, nghe thấy Nguyệt Oánh Nhiên nói, liền lập tức rời đi an bài, gặp phu nhân chỉ thị, lại không dám chần chờ.

Rất nhanh, một bộ bàn gỗ tử đàn nhanh chóng được khiêng ra, bên trên đã trải sẵn giấy tuyên đã được cắt gọn gàng và một bộ bút mực giấy nghiên.

Nhà họ Ngụy sử dụng những món này, chính là những vật phẩm mà Nguyệt Oánh Nhiên yêu thích, tất nhiên đều vật phi phàm.

Nguyệt Oánh Nhiên đứng dậy, dẫn Bạch Tiểu Thăng đi qua.

Mọi người cũng đứng dậy nhanh chóng đi theo.

- Dì Nguyệt, dì muốn viết câu đối như thế nào ạ?

Sau khi Bạch Tiểu Thăng đi đến bàn gỗ tử đàn án liền nhấc bút lên, nhẹ nhàng khoan thai chấm đầu bút vào nghiên mực nước, cười nói với Nguyệt Oánh Nhiên.

- Câu đối treo ở nơi đây, con tùy ý viết là được rồi.

Nguyệt Oánh Nhiên nở nụ cười.

Tùy ý viết?

Bạch Tiểu Thăng có thể không muốn tùy ý sao, hắn suy nghĩ một hồi, nghĩ đến lúc lên núi, không chỉ nhìn thấy một bên có hồ nước quang cảnh yên lặng êm ả, mà còn có một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy xuôi, bầu trời xanh trong in bóng lên trên hồ nước xanh thẳm, cảnh sắc vô cùng dễ chịu.

- Hồng Liên.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến một bộ câu đối, đồng thời trong lòng thầm mặc niệm nói.

- Tăng khả năng lên đến cực hạn, phụ trợ sức khống chế cổ tay và ngón tay. . .

Bên trong đầu của Bạch Tiểu Thăng, Hồng Liên như được thức tỉnh lại, dùng thanh âm vô cùng êm tai, liên tục phát ra thanh âm nhắc nhở.

Mọi người chỉ thấy bộ dáng của Bạch Tiểu Thăng đang trầm ngâm suy tư, sau đó ngòi bút vừa rơi xuống, liền như là “Long Xà hành tẩu” vậy, một hơi viết liên tục không ngừng.

- Tú Thủy Nhiễu Môn Lam Tác Đái.

- Viễn Sơn Đương Hộ Thúy Vi Bình.

Mười bốn chữ lớn cứng cáp hiện ra, làm liền một mạch, như nước tuôn trào chảy xiết, lại giống như núi lớn liên miên.

Khí thôn sơn hà.

Mãnh liệt, Sơn dã.

Lần này Bạch Tiểu Thăng vậy mà không sử dụng Khải Thư, mà là thư pháp cuồng dã.

Mấy người Tống Giai đại sư lập tức sửng sốt, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng lần đầu tiên hiển lộ rõ ràng loại kỹ pháp cuồng dã này. Ánh mắt của Nguyệt Oánh Nhiên như ngưng lại, sắc mặt có chút sững sờ không tin nổi.

Bạch Tiểu Thăng trong nháy mắt vung bút, ánh mắt liền trở nên chuyên chú biến ảo khôn lường, chờ đến khi hắn hoàn hồn trở lại, đặt bút lên, chữ thành.

Không hiểu thư pháp, không quan hệ.

Bộ chữ trước mặt này, mỗi một người đều có thể cảm giác được, cái khí thế kia như đánh thẳng vào mặt vậy.

Toàn trường nghiêm nghị hẳn lên.

Sau đó, vang lên tiếng vỗ tay, người đầu tiên tán thưởng chính là Nguyệt Oánh Nhiên.

Sau đó, những người có mặt ở đây cũng nhao nhao vỗ tay theo.

Người hiểu chữ thì hai mắt trở nên nóng rực, người ngoài nghề cũng cảm giác được bên trong câu đối này có khí thế bất phàm.

- Chữ đẹp.

Nguyệt Oánh Nhiên nhìn bộ câu đối này, lại tán thưởng thêm lần nữa, tùy tâm mà phát.

Bộ câu đối này của Bạch Tiểu Thăng so với quyển Kinh Thi kia, quả thực là cao hơn một cái tầng cấp nha.

Xem ra tiểu gia hỏa này, thật sự có sở trường về phương diện này.

Nguyệt Oánh Nhiên nhìn lại Bạch Tiểu Thăng, thật sự là trong lòng càng cảm thấy thỏa mãn và càng phát ra sự tán thành.

Dưới cái nhìn của nàng, chữ tựa như người.

Khải Thư của Bạch Tiểu Thăng ngay thẳng chính trực, cùng với kiểu chữ cuồng dã thể hiện bản tính hồn nhiên chất phác.

Đứa trẻ này bản tính không tệ nha.

- Chú Hà, chú đem bộ câu đối này cầm lên trên núi.

Nguyệt Oánh Nhiên cất giọng nói với một người đứng ở phương hướng khác.

- Lão Thái Gia muốn ngài viết một câu đối xứng đáng, ngài thật sự muốn đem câu đối này đưa qua sao?

Chẳng biết lúc nào, chú Hà đã lặng yên mà tới, lúc này mới mỉm cười tiến lên.

- Không sai, chú cứ nói cho lão nhân gia ngài biết, câu đối này là do ai viết.

Nguyệt Oánh Nhiên cười nói.

Chữ này của Bạch Tiểu Thăng khiến cho nàng vô cùng hài lòng, nàng liền thuận nước đẩy thuyền, đưa đến chỗ của Ngụy Gia Gia, cũng coi như là giúp Bạch Tiểu Thăng kiếm chút điểm ấn tượng.

Chú Hà liền dẫn người đi thu lại câu đối, nở nụ cười thăm hỏi với mọi người, sau đó quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên biết rõ đây chính là ý tốt của Nguyệt Oánh Nhiên, lập tức nở nụ cười cảm kích đáp lại với vị dì Nguyệt này, trong lòng cũng ngầm thở hắt ra một hơi.

Cánh cửa của người mẹ vợ này, coi như đã qua?

- Đứa nhỏ này, chữ viết quả thực vô cùng đẹp, ngay cả ta là một người ngoài nghề nhưng cũng cảm thấy không tệ.

Nguỵ Trường Tôn cười ha hả khen ngợi, bắt chuyện với mọi người đang ngồi.

- Tính ra, con người của chú so với dì Nguyệt lại nhàm chán hơn một chút, chú chỉ có thể mưu cầu danh lợi trên thương trường mà thôi.

Sau đó, hắn nở nụ cười với Bạch Tiểu Thăng nói.

- Nếu như dì Nguyệt đã kiểm tra con một phen, vậy chú cũng muốn nhìn một chút, con được mọi người xưng là người có chiến lược kinh doanh xuất sắc đến tột cùng như thế nào.

Nguỵ Trường Tôn cũng ra đề mục kiểm tra?

Tinh thần của Bạch Tiểu Thăng lập tức nghiêm nghị lên.

- Đứa trẻ này, là một trong những con cháu kiệt xuất nhất của nhà họ Ngụy ta, nắm trong tay hai văn bằng tiến sĩ về kinh tế và quản lý doanh nghiệp. Trải qua một năm này, hắn nắm giữ một bộ phần sản nghiệp của gia tộc ở Châu u bên kia, cũng coi có thành tích, gia tộc dự định sẽ trọng điểm bồi dưỡng một phen.

Nguỵ Trường Tôn cũng không vội mà ra đề mục, ngược lại tay chỉ vào Ngụy Tuyết Huyền, sau đó nói với mấy người Lục Vân đang ngồi bên kia.

Nghe Nguỵ Trường Tôn nói như vậy, mấy người Lục Vân nhất thời đưa mắt nhìn qua phía Ngụy Tuyết Huyền.

Đột nhiên được đích thân gia chủ điểm danh, chẳng những được khen thưởng, còn nói mình sẽ thành người nhận trọng điểm bồi dưỡng từ gia tộc.

Ngụy Tuyết Huyền lập tức ngẩn ngơ, kinh ngạc cùng với vui mừng xen lẫn.

Gia chủ ở trước mặt những vị khách quý này nói như thế, đối với bản thân chính là sự cất nhắc lớn lao vô cùng.

Ở một bên, Ngụy Tuyết Uyên liền nhìn về phía Ngụy Tuyết Huyền, bên trong ánh mắt có chút kinh dị, nhưng nhiều hơn là sự hâm mộ và ghen ghét.

Ngụy Trường Lạc nhìn con trai của mình, nhịn không được mà tươi cười rạng rỡ.

Ngay cả vị bác hai của Ngụy gia này, cũng đối với sự coi trọng lần này của anh cả mình, rất là cảm kích.

- Tuyết Huyền đâu rồi, một năm qua làm việc không tệ, nhưng mà một vài phương diện lại kém chút hỏa hầu. Đương nhiên, chuyện này cũng không có gì đáng trách, dù sao cũng là sinh ý mới nắm vào tay.

Nguỵ Trường Tôn cười nói với Ngụy Trường Lạc.

- Đúng, đúng. Kỳ thực, năng lực của đứa nhỏ này còn kém xa lắm, không nói các vị trưởng bối còn đang ngồi ở đây, coi như so với đồng lứa với hắn ở chỗ làm việc kia, sợ cũng làm tốt hơn hắn hơn nhiều.

Ngụy Trường Lạc lập tức cười nói.

Ngụy Trường Lạc tựa như đoán được một chút suy nghĩ của Nguỵ Trường Tôn, thuận thế trải ra bậc thang.

- Tuyết Huyền, hiện tại, con hãy nói một chút về những thành tích trọng điểm mà con đã đạt được trong thời gian qua. Tiểu Thăng, con cũng lắng nghe một chút, sau đó chú sẽ từ trong nội dung chi tiết hỏi về một vài phương pháp, nếu như đổi lại là con, thì con sẽ xử lý như thế nào.

Nguỵ Trường Tôn cười nói với Bạch Tiểu Thăng.

Đây chính là khảo đề mà Nguỵ Trường Tôn ra.

- Vâng.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng rất cung kính nói.

- Tuyết Huyền, vị này có cùng thế hệ, tuổi tác lại xấp xỉ với con, nhưng mà có mấy năm kinh nghiệm làm việc ở chức vị cao, kinh nghiệm so con có thể nói phong phú hơn nhiều, càng có sự chỉ điểm của những vị tiền bối đang ngồi ở đây. Một hồi nữa, nếu như hắn đưa ra lời bình, thì không thể cuồng vọng, phải khiêm tốn lắng nghe. Hiểu không?

Ngụy Trường Lạc chẳng những không cảm thấy không ổn, ngược lại còn chủ động nói.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được đưa mắt nhìn Nguỵ Trường Tôn.

Cha vợ thật sự là lợi hại, dùng kinh nghiệm làm việc của con trai người ta làm Khảo Đề, vừa kiểm tra mình vừa tiến hành uốn nắn đối với sai lầm của hắn, còn để người ta làm cha nhưng lòng tràn đầy hoan hỉ, có thể làm gia chủ của một Tập Đoàn sự đại, quả nhiên đều là người có sở trường về lòng người. Bạch Tiểu Thăng nhịn không được thầm nói.

Những chuyện này, coi như vị bác hai của nhà họ Ngụy kia biết rõ, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.

Ngụy Tuyết Huyền thấy có loại cơ hội để cho mình thể hiện khả năng ở trước mặt mọi người như thế này, càng là hưng phấn không thôi.

Lúc này hắn mới đi đến trước mặt mọi người, mặt hướng về Nguỵ Trường Tôn đứng thẳng lên.

- Bác cả. . . Không phải, gia chủ, vậy coi như con tự bêu xấu.

Ngụy Tuyết Huyền nhịn không được nói.

Dưới cái gật đầu cho phép của Nguỵ Trường Tôn, Ngụy Tuyết Huyền chậm rãi mà nói.

Hắn nói, là những đại thủ bút mà bản thân hắn vô cùng đắc ý khi quản lý công ty ở Châu u bên kia.

Nhóm mấy người Lục Vân cũng ngưng thần lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng.

Ngụy Tuyết Huyền thấy vậy, trong lòng càng thêm đắc ý.

Ngụy Trường Lạc khi thì gật đầu, khi thì mỉm cười.

Đứa con trai này của mình, ở một vài hành động trong quá trình quản lý công ty của gia tộc thì ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy không tệ.

Dù sao, đứa nhỏ này cũng mới vào chỗ làm việc, có thể làm được như thế, cũng đã rất khá rồi.

Ngụy Trường Lạc cũng lưu ý đến phản ứng của những nhân vật như Lục Vân bên này, nhìn thấy sự tán đồng của bọn họ, trong lòng cũng không nhịn được âm thầm cao hứng.

Đại ca đã mượn con trai của hắn để ra Khảo Đề, chuyện này hắn tự nhiên nhìn ra được, nhưng đây cũng là một cái cơ hội để cho con trai của hắn thể hiện ra khả năng của mình.

Dù sao, những nhân vật đang ngồi ở đây đều không tầm thường chút nào, cơ hội như thế này vô cùng khó mà có được.

Có thể lưu lại ấn tượng cho mọi người, thậm chí được chỉ điểm một hai điểm thôi, cũng đã là thu hoạch rất lớn rồi.

Ngụy Trường Lạc ngược lại rất là cao hứng.

Bên kia, Ngụy Tuyết Uyên cũng nhịn không được mà cảm thấy nóng mắt, thậm chí âm thầm oán trách Nguỵ Trường Tôn có mấy phần bất công.

Ngụy Tuyết Huyền rất thông minh không có nói thao thao bất tuyệt, mà là góp nhặt những bộ phận tinh túy nhất, nói chừng hai mươi phút, nói về năm sáu cái biện pháp và quyết định cực lớn mà tự mình làm ra.

- Tuyết Huyền, con trưởng thành không ít. Tiếp sau này, bác còn muốn tăng thêm gánh nặng cho con, con phải chuẩn bị thật tốt.

Chờ hắn kể xong, Nguỵ Trường Tôn mỉm cười gật đầu nói.

- Vâng, Tuyết Huyền ghi nhớ.

Ngụy Tuyết Huyền vô cùng hưng phấn, vội vàng gật đầu.

Trên mặt của Ngụy Trường Lạc cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.

- Các vị, nghĩ như thế nào?

Nguỵ Trường Tôn cười hỏi.

- Đứa trẻ này tên là Ngụy Tuyết Huyền sao? Không tệ, đứa nhỏ này là một nhân tài có khả năng đào tạo.

Lục Vân dẫn đầu cười nói.

Mọi người cũng là gật đầu đồng ý với quan điểm này.

Có thể được một con cá sấu lớn trong ngành thông tin liên lạc của Hoa Hạkhẳng định, hai cha con Ngụy Trường Lạc cũng rất cao hứng.

- Như vậy, Tiểu Thăng, con cảm thấy Tuyết Huyền dưới sự biến động của Châu u, làm ra chiến lược cùng với những bố cục điều chuyển kia thì thấy như thế nào? Đổi lại con, thì sẽ xử lý như thế nào?

Nguỵ Trường Tôn cười nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói.

Khảo Đề, đến rồi.

Bạch Tiểu Thăng mới vừa nghe xong, kỳ thực phân tích ngay tại chỗ, bởi vì cuối cùng những thứ này, lại là chính là khảo nghiệm đối với mình.

Hai cha con Ngụy Trường Lạc nhịn không được mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bên kia, trong lòng của Ngụy Tuyết Uyên cũng đang âm thầm cười lạnh.

- Họ Bạch, ngươi nếu như nói Tuyết Huyền xử lý không tốt, vậy thì sẽ đắc tội bác hai. Về sau, ngươi suy nghĩ một chút thôi sẽ biết rõ, lúc đó còn trái ngon cho ngươi ăn sao? Ngươi nếu như một mực tán thưởng, thì sẽ mất đi hảo cảm từ bác Cả. Tóm lại, ta nhìn cái khảo đề này, không phải đơn giản chỉ là ghi thêm điểm như vậy, đây có thể gọi là một Mệnh Đề. Để ta nhìn thử xem ngươi trả lời thế nào?

Tuy rằng Ngụy Tuyết Uyên không có ở trước mặt mọi người biểu hiện ra tâm tình này của Bạch Tiểu Thăng, nhưng lại ngăn không được nụ cười lạnh trên nỗi đau của người khác trong lòng.

Dù sao, hắn cùng với Bạch Tiểu Thăng còn có chút "Cừu oán" không thể trừ khử triệt để.

Thấy Bạch Tiểu Thăng gặp không may, hắn rất vui lòng.

Trong lòng của Ngụy Tuyết Uyên thậm chí còn hừ lạnh một câu.

- Ở nhà khác thì mẹ vợ tương lai đóng vai hung ác, nhưng mà ở nhà họ Ngụy chúng ta, thì cha vợ mới là cửa ải khó giải quyết nhất a.

Theo lời hỏi thăm của Nguỵ Trường Tôn, ánh mắt của mọi người rơi lên trên người của Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng của Bạch Nguyệt Phong cũng nhịn không được mà khẩn trương nhìn Bạch Tiểu Thăng, sợ Bạch Tiểu Thăng nhìn không ra điểm này, ngay cả nàng cũng nhìn ra chỗ khó mấu chốt bên trong, một câu trả lời vô ý, thế nhưng sẽ đắc tội với người khác. Bác hai trong nhà họ Ngụy, cũng không phải là hạng người vớ vẩn. Nhưng mà cửa ải của chú Nguỵ Trường Tôn, cũng là vấn đề thật lớn.

Trong lòng của Bạch Nguyệt Phong nhịn không được mà cảm thấy gấp gáp thay cho Bạch Tiểu Thăng.

Nguyệt Oánh Nhiên mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, ngược lại thì nàng có mấy phần tin cậy rằng Bạch Tiểu Thăng có đủ khả năng để giải quyết nan đề hiện tại.

Mấy người Lục Vân cũng chờ đợi Bạch Tiểu Thăng trả lời, bọn họ cũng không quá lo lắng, trong lòng vô cùng tin tưởng Bạch Tiểu Thăng.

- Vị anh họ Tuyết Huyền này, những điều chỉnh mà anh ấy làm trong những hoàn cảnh lớn xảy ra trước kia, ở trong mắt của tôi, là rất phù hợp, có hiệu quả ngăn chặn nguy cơ mà công ty gặp phải trong quá trình khó khăn. Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói.

Bạch Tiểu Thăng khẳng định biện pháp của Ngụy Tuyết Huyền.

Nguỵ Trường Tôn mỉm cười, cũng không có tỏ thái độ gì.

Ngụy Tuyết Huyền nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, cảm thấy lời nói của hắn thật sự là nghe cũng được, nhìn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

- Chỉ có điều, có lẽ là con người của tôi càng cấp tiến hơn một chút, đó chính là sau khi ngăn chặn được nguy cơ rồi, tôi sẽ tiến hành nhiều giai đoạn ở nhiều góc độ làm ra điều chỉnh như sau. . .

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói ra ý kiến của mình.

Sách lược của Bạch Tiểu Thăng tựa hồ như càng tinh diệu hơn.

Ngụy Tuyết Huyền nghe cũng nhịn không được mà gật đầu đồng ý, từ đó nhận ra rút ra nhiều tâm đắc.

Ngụy Trường Lạc cũng nhịn không được mà gật đầu tán thưởng, hắn cũng cảm thấy những điều chỉnh của Bạch Tiểu Thăng càng vi diệu hơn.

Nguỵ Trường Tôn nhìn tất cả ở trong mắt, c ý cười trên mặt càng nhiều hơn.

Mấy người Lục Vân cũng âm thầm nhìn nhau nở nụ cười.

Có lẽ, có người sẽ cảm thấy rằng, Nguỵ Trường Tôn là muốn kiểm tra những giải thích của Bạch Tiểu Thăng với sách lược mà Ngụy Tuyết Huyền đã xử trí, nhưng trên thực tế, Nguỵ Trường Tôn chân chính muốn nhìn chính là Bạch Tiểu Thăng sẽ có biện pháp xử lý ngay lập tức cái cục diện này như thế nào.

Là dứt khoát, hay là thỏa hiệp, có thể đem cục diện phức tạp xử trí thích đáng hay không.

Bạch Tiểu Thăng đã làm được.

Không chỉ thể hiện bản thân, mà còn rất xảo diệu khiến cho những người không xử lý tốt như mình cũng sẽ không có cảm giác khó xử.

Đặc biệt là sách lược mà hắn nói tới, quả thật cũng làm cho mọi người ở đây cảm thấy không tệ.

Nói tóm lại, biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng so với dự đoán còn tốt hơn rất nhiều.

Nhìn biểu lộ của mọi người ở đây, Nguỵ Trường Tôn vô cùng hài lòng, Ngụy Trường Lạc cũng hài lòng, Ngụy Tuyết Huyền hài lòng, mọi người đều hài lòng.

Nhìn thấy mọi người liên tiếp gật đầu khen ngợi, sắc mặt của Ngụy Tuyết Uyên rốt cục cũng hơi đổi một chút.

Tên tiểu tử này, cư nhiên lại giảo hoạt như thế, dẻo miệng vô cùng, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác hài lòng?

Sự chờ mong của Ngụy Tuyết Uyên thất bại, bỗng nhiên cảm giác có mấy phần thất lạc, tựa hồ như chỉ có chính mình, ở trong cái buổi gặp mặt này chả mò được chút chỗ tốt nào cả, hoàn toàn bị cho ra ngoài rìa.

Trong lòng Ngụy Tuyết Uyên cảm thấy nghẹn khuất.

Dưới sự hài lòng của Nguỵ Trường Tôn, hắn vừa định phát ra tiếng khen, chợt thấy Chú Hà đi đến, ánh mắt dường như có chuyện, hình như muốn bẩm báo chuyện gì đó.

Nguỵ Trường Tôn cũng không có bình luận gì về biện pháp vừa rồi của Bạch Tiểu Thăng, mà nhìn về phía Chú Hà, ánh mắt tựa như hỏi thăm.

- Lão gia, Lão Thái Gia muốn gặp đứa nhỏ này.

Chú Hà thấy thế, liền nở nụ cười tiến lại gần tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

Vị lão tiên sinh kia của nhà họ Ngụy trước giờ không tiếp khách, hiện tại muốn gặp Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt của mọi người ở trở nên ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bản thân Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng kinh ngạc.

Là Lão thái gia của nhà họ Ngụy muốn gặp hắn sao?

Vì cái gì?

Chẳng lẽ là do câu đối kia sao?

- Sau khi nhìn thấy bộ câu đối kia, Lão Thái Gia rất là yêu thích.

Quả nhiên, Chú Hà nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Bên kia, Nguyệt Oánh Nhiên nở nụ cười hớn hở.

- Nếu đã như vậy, Tiểu Thăng a, con liền đi gặp ông nội một lần đi. Chỗ này của chú, liền không lưu con nổi rồi.

Nguỵ Trường Tôn thì cười to, đối với Bạch Tiểu Thăng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận