Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1870: May là gặp anh

Khi nhìn thấy được ba người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, Tây Nhã thật sự vừa vui vẻ lại vừa ngạc nhiên. Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đều là người làm cho cô bội phục. Cô còn mơ hồ có phần yêu mến và hâm mộ Bạch Tiểu Thăng.

Lúc đầu chia tay, Tây Nhã chỉ biết đám người Bạch Tiểu Thăng tới Ganand, nhưng đây cũng là chuyện rất nhiều chuyện ngày trước rồi, bọn họ có thể đã sớm rời khỏi đây.

Cô không ngờ bọn họ vẫn còn ở đây, càng không nghĩ tới mọi người lại gặp nhau ở dưới tình huống như vậy.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đã cứu mạng của cô ở Nam Mỹ, lúc này lại cứu cô một lần nữa, còn bảo vệ được đồ quan trọng có liên quan tới việc sống chết của gia tộc cô.

Tây Nhã ngoài ngạc nhiên còn vô cùng biết ơn nữa.

Lôi Nghênh đi tới và nhặt túi lên đưa cho Tây Nhã, anh còn nghiêm túc nói:

- Đồ có quan trọng mấy, nhưng nếu như mạng không còn thì cũng chỉ là vô dụng thôi.

Tây Nhã nhận lấy túi và xấu hổ nhất thời đỏ mặt:

- Vâng, sĩ quan huấn luyện Lôi!

- Càng là đồ quan trọng thì càng có thể khiến cho chúng ta rối loạn. Nhưng vì bảo vệ được đồ quan trọng thì chúng ta càng cần phải bình tĩnh! Đồ mất đi có thể tìm về, nhưng mạng sống mất đi rồi thì không tìm về được đâu!

Bạch Tiểu Thăng cũng đi tới, cũng hiếm khi nghiêm mặt nói:

- Lần sau lại kích động thì không ngại bình tĩnh vài giây, suy nghĩ nhiều hơn tới những lời này.

Vẻ mặt Tây Nhã tha thiết, gật đầu nghiêm túc nói:

- Vâng, sĩ quan huấn luyện Bạch!

- Đây không phải là trường học, sao các người vừa gặp đã dạy người ta vậy?

Lâm Vi Vi giận dữ trách.

Sau đó cô mỉm cười đi qua và kéo tay Tây Nhã:

- Tây Nhã, cô cũng quá nghiêm túc rồi. Lúc này đâu phải ở học viện, lúc ấy bọn họ cũng chỉ tạm thời tới giảng bài thôi, bây giờ cũng không phải là huấn luyện viên nữa rồi.

Tây Nhã cười, nghiêm túc nói với Lâm Vi Vi:

- Nhưng bọn họ nói có lý! Hơn nữa, một ngày là sĩ quan huấn luyện thì trước sau cũng là huấn luyện viên của tôi!

Con nhóc này nói c đâu ra đấy, còn rất nghiêm túc.

Lâm Vi Vi chỉ biết bất lực cười.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:

- Thật ra chúng tôi nói như vậy cũng là sợ lần sau cô gặp phải nguy hiểm lại kích động thôi. Cô nhớ kỹ là được. Chúng ta đi thôi, cũng nên rời khỏi nơi này rồi.

Tây Nhã lập tức gật đầu.

Mọi người bỏ lại đám người nằm đầy đất không để ý tới và ra hẻm nhỏ.

- Sĩ quan huấn luyện Bạch, sĩ quan huấn luyện Lôi, chị Vi Vi, các người ở Ganand hay là đi công tác vậy? Bây giờ mọi người có thời gian không, nếu có thì tới nhà tôi ngồi một lát đã!

Tây Nhã nhiệt tình mời.

- Nhà cô là trong thành phố Ganand sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Không, ở phía nam thành phố mới. Chỗ đấy là một thành phố thuộc Ganand.

Tây Nhã trả lời, cô sợ đám người Bạch Tiểu Thăng ngại xa nên vội nói:

- Từ đây chỉ cần ngồi xe hai giờ là tới, rất gần.

Bạch Tiểu Thăng chỉ thoáng trầm ngâm một lát.

Trước mắt, bọn họ quả thật không có chuyện gì quan trọng, nhưng đi hai giờ tới nhà Tây Nhã làm khách thì quả thật có hơi xa.

Tây Nhã sốt ruột, hi vọng bọn họ đi, khi thấy Bạch Tiểu Thăng do dự, tròng mắt nhất thời chuyển động và lập tức nói:

- Tôi cần phải đưa thứ rất quan trọng này trở lại. Trên đường đi không bảo đảm sẽ không còn nguy hiểm khác, nếu không, các người coi như đưa tôi về đi.

Ánh mắt Tây Nhã khẩn cầu.

- Đúng vậy, cô ấy là con gái đi một mình lại vừa trải qua nguy hiểm. Để cho cô ấy đi một mình thì quả thật không an toàn lắm.

Lâm Vi Vi cũng nói đỡ.

Lôi Nghênh nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Được, chúng tôi sẽ đưa cô trở về, thuận tiện quấy rầy gia đình một chút vậy.

Bạch Tiểu Thăng cũng không rầu rĩ nữa, mỉm cười và nói.

Tây Nhã lập tức vui mừng:

- Cảm ơn, sĩ quan huấn luyện Bạch.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đừng gọi tôi là huấn luyện viên nữa. Tôi đã sớm nói mọi người đều là bạn, cô vẫn gọi tên thì hơn.

Khi còn ở Nam Mỹ, Tây Nhã là một cô gái rất cao ngạo, lạnh lùng, trước giờ đều vậy. Cũng bởi vì cô bị Bạch Tiểu Thăng thuyết phục nên mới lộ ra phong thái của một cô gái nhỏ mà thôi.

Thật ra, sau khi làm quen ở học viện, nói lý ra, Tây Nhã cũng đã không còn gọi là "sĩ quan huấn luyện dài, sĩ quan huấn luyện ngắn" nữa. Chỉ là mới vừa rồi, Tây Nhã "phạm sai lầm" bị Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh phê bình, không chịu nổi lại trở lại trạng thái khi đang nhận huấn luyện.

- Vậy tôi cũng gọi là anh Tiểu Thăng.

Tây Nhã thừa cơ nói, thuận tiện gọi luôn Lôi Nghênh:

- Anh Lôi Nghênh.

Xét về tuổi tác thì con nhóc này còn nhỏ tuổi hơn Lâm Vi Vi một chút, mọi người đều vui vẻ tiếp nhận.

Sau khi vẫy một chiếc taxi bên đường, Tây Nhã nói cho tài xế địa chỉ xong, mọi người lại ngồi xe tiến về phía nam thành phố mới của Ganand.

Trong xe, Bạch Tiểu Thăng biết được Tây Nhã một thân một mình qua lấy hợp đồng rất quan trọng và cả séc nữa, lập tức thấy tò mò.

Trong bữa tiệc tối chia tay ở Nam Mỹ, Bạch Tiểu Thăng đã biết được Tây Nhã có gia thế đặc biệt, xuất thân ở trong một gia tộc không nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng còn từng bảo Hồng Liên "điều tra" qua.

Nếu so sánh gia tộc của Tây Nhã với rất nhiều gia tộc mà Bạch Tiểu Thăng đã gặp qua, nhà họ Ngụy, nhà họ Bạch là gia tộc siêu cấp, gia tộc của Caroline, gia tộc của Cooper là gia tộc tuyến một, vậy gia tộc của Tây Nhã có thể phải kém một chút, thuộc về nhóm tuyến hai, nhưng về tài sản và địa vị vẫn không thể khinh thường.

Những năm gần đây, thậm chí bọn họ có thể đạt được tiêu chuẩn của tuyến một.

Nói tới đây anh cũng không khỏi xúc động trước đô thị quốc tế hóa Ganand này, xung quanh còn có các thành phố vệ tinh, các gia tộc lớn nhỏ cũng rất nhiều.

Là nước nhiều năm đứng trong nhóm có nền kinh tế mạnh nhất trên thế giới, đô thị phát triển nhất nước như Ganand này có rất nhiều nhân tài ẩn dật là chuyện có thể hiểu được.

Đương nhiên, Ganand ở châu có nền kinh tế mạnh mẽ, đổi lại một ít châu tỉnh phát triển nông nghiệp là chính sẽ không có nhiều gia tộc như ở đây.

Lại nói tới vấn đề ban đầu.

Gia tộc Tây Nhã không nhỏ, nếu như cô là Đại tiểu thư tự mình đi lấy vật quan trọng như vậy, thế nào cũng phải có người tùy tùng, có xe chở đi mới phải.

Bạch Tiểu Thăng hỏi, Tây Nhã cũng không lấp liếm nói:

- Ban đầu trong gia tộc có phái đoàn xe và nhân viên bảo vệ cho tôi nhưng tôi ngại rắc rối nên một mình chạy xe máy qua lấy, nghĩ đi thẳng về thẳng sẽ tiết kiệm thời gian, không đi theo con đường kinh doanh, nào ngờ tôi lại bị người khác để mắt tới!

- Bọn họ là ai vậy? Bọn họ không phải vì tiền tài sao?

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi.

Tây Nhã lắc đầu:

- Không phải...

Bạch Tiểu Thăng dường như nghĩ tới điều gì, nói:

- Tây Nhã đi máy xe qua lấy đồ quan trọng mà trên đường sẽ không dừng lại, dựa vào tâm tính kín đáo của cô và bản lĩnh cao cường, người bình thường căn bản sẽ không đi cướp túi của cô. Càng khỏi phải nói sau khi cướp đi, còn có rất nhiều người tiếp ứng và chuẩn bị đề phòng cô ấy sau đó nữa. Điều này chứng minh, đây là một mưu kế được vạch ra tỉ mỉ, hơn nữa đối phương hiểu rất rõ về cô ấy. Trong túi của Tây Nhã không có tiền mặt, chỉ có hồ sơ và séc. Người bình thường sẽ không muốn những thứ này...

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn về phía Tây Nhã:

- Tôi nghĩ đây là một đợt tấn công nhằm vào gia tộc của cô, đồng thời trong nhà cô có người làm nội gián cho đối phương!

Nghe anh phân tích như vậy, Lâm Vi Vi cũng giật mình.

Lôi Nghênh gật đầu và công nhận lời Bạch Tiểu Thăng nói.

- Anh Tiểu Thăng, anh thật lợi hại!

Tây Nhã giơ ngón tay cái lên và khâm phục nói:

- Quả thật, tôi có gặp một cuộc tấn công có mưu đồ...

Tây Nhã giảng sơ qua về vụ tập kích của mình vừa rồi.

Sau đó, cô lại trầm giọng nói:

- Gần đây, gia tộc của tôi thật sự bị ngắm bắn trên phương diện làm ăn! Vì tự bảo vệ mình, chúng tôi đã thực hiện một vài hợp đồng cắt thịt cho kẻ thứ ba để đổi lấy vài khoản vốn lưu động nhằm vượt qua thời điểm khó khăn. Nói thật, cho dù có số tiền này cũng vẫn...

Tây Nhã thở dài nặng nề.

Cô vốn là người rất phóng khoáng mà giờ nhìn có vài phần chán nản.

Cho dù cô không mấy quan tâm tới kinh doanh cũng biết, lần này cho dù có lấy được vụ hợp tác và số tiền này trở về, sợ rằng cũng không đủ.

Việc kinh doanh của gia tộc phải cắt thịt để tự cứu, thật sự là hành động bất đắc dĩ, cho dù vượt qua thời điểm khó khăn cũng sẽ không gượng dậy nổi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Lấy thực lực cá nhân của Bạch Tiểu Thăng trước mắt có thể ra sức giúp.

Càng khỏi phải nói tới Bạch Tiểu Thăng vẫn nắm giữ tài nguyên nhân mạch kinh doanh khổng lồ.

Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh, gật đầu.

- Thật ra, tôi cũng nghi ngờ vì sao hành tung của tôi lại bị người ta phát giác. Cho dù trong nhà có tai mắt của đối phương cũng không thể làm được.

Tây Nhã nghi ngờ nói:

- Tôi không nói với bất kỳ người nào về chuyện tôi sẽ đi như thế nào, tôi đi máy xe cũng theo thiết bị hướng dẫn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười:

- Cũng bởi vì thiết bị hướng dẫn, cho nên mới có thể phong tỏa được tuyến đường của cô.

Tây Nhã nghe vậy liền ngẩn người, sau đó con ngươi hơi co lại.

Cô thông minh, tất nhiên suy nghĩ cẩn thận liền hiểu ra.

- Trong điện thoại di động của cô rất có khả năng đã bị gài thiết bị có thể lập tức báo cáo vị trí của cô, đồng thời chia sẻ tuyến đường hướng dẫn của cô cho đối phương.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Người có thể thuận tiện động vào điện thoại di động cô thì không thể là người ngoài được!

Tây Nhã thầm rùng mình.

Ngay sau đó, cô cảm thấy vô cùng may mắn nói với Bạch Tiểu Thăng:

- May là tôi gặp các anh! May là tôi lại gặp các anh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận