Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 986: Bị cả đám vây



Triệu Bắc Thanh nhìn Bạch Tiểu Thăng bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Nếu đổi thành một vị sự vụ quan khác, chắc chắn sẽ không tỏ ra khinh thường người cùng cấp với chính mình như thế, mà nếu có thể kết thiện duyên sẽ mong muốn kết thiện duyên.

Đặc biệt là đối với một người trẻ tuổi như Bạch Tiểu Thăng vậy, tuổi càng trẻ càng đại biểu cho phía sau nó rất có thể có một nhân vật gì đó.

Nhưng Triệu Bắc Thanh một mực không để ý đến những thứ này.

Hắn tự khoe là những việc đã từng làm đã được xử lý rất sạch sẽ, sẽ không để cho người khác nắm được điểm yếu.

Mà thực tình hắn không quá quan tâm những giao thiệp trong tập đoàn.

Bởi vì hắn ở độ tuổi này đã từ lâu không còn mong mỏi đến việc thăng chức.

Hắn cũng không muốn thăng chức!

Làm đến cấp đại sự vụ quan thì như thế nào, làm đến tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc lại như thế nào?

Một năm lương mấy triệu hay mấy chục triệu?

Trước mắt Triệu Bắc Thanh hắn không phải không thể kiếm được!

Triệu Bắc Thanh đã thành lập mối quan hệ vững chắc với Lục Tri Tâm và những công ty này, coi như hắn rời khỏi tập đoàn Chấn Bắc!

Hắn tin tưởng chuyện làm ăn này sẽ vẫn tiếp tục như cũ!

Lục Tri Tâm sẽ tiếp tục săn bắn, mà hắn sẽ kéo theo những công ty này, tiếp tục làm người hòa giải!

Tiền kiếm lời cũng không tệ!

Triệu Bắc Thanh “không lo không sợ”, “không muốn không cầu”, sẽ kiêng kỵ thân phận sự vụ quan này của Bạch Tiểu Thăng sao?

Chuyện cười!

Triệu Bắc Thanh tự cho mình là người đi trước, có ý muốn Bạch Tiểu Thăng cút đi!

Đáng tiếc vậy mà người trẻ tuổi này lại đi khiêu chiến với hắn!

Mười mấy chủ của công ty lớn đã vây lấy xung quanh.

Bọn hắn nhìn thấy sắc mặt không vui của Triệu Bắc Thanh, lập tức mở miệng nói mấy câu oán hận Bạch Tiểu Thăng.

Dù sao bọn hắn không phải người của tập đoàn Chấn Bắc, hoàn toàn không có cái khái niệm phải kiêng kỵ đối với cái gì sự vụ quan.

- Tôi nói này người trẻ tuổi, cậu làm loạn cái gì ở chỗ này hả!

- Nơi này đã có Triệu Bắc Thanh tiên sinh toàn quyền phụ trách, muốn kết thúc ngay bây giờ!

- Cậu hẳn là đến cướp công trạng đi, người trẻ tuổi như cậu làm vậy không tính là vẻ vang gì!

- Cậu chặn ngang một đường rốt cuộc là có chuyện gì?

- Tuy tôi không phải là người bên trong tập đoàn của các cậu, nhưng cũng biết chỗ làm việc có quy củ của chỗ làm việc, lúc nào đến cũng không thể nào làm loạn như vậy! Cậu đang phá vỡ quy củ!

- Đúng đấy, không hiểu quy củ nơi làm việc sao! Cậu như vậy là xem như vi phạm rồi!

Những người kia chỉ trích liên tiếp.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Bạch Tiểu Thăng thì thản nhiên như mắt điếc tai ngơ, thậm chí mỉm cười lắng nghe tự nhiên.

Cha con Trương Hách Nhiên và Trương Thiên Tắc không dám lên tiếng cũng không dám khuyên.

Triệu Bắc Thanh nhìn sang hai bên, đều là tiếng nói ủng hộ mình, trong mắt lập tức có một chút hả hê, nhếch miệng cười gằn một cái.

Thằng nhãi con vắt mũi còn chưa sạch này thật không biết trời cao đất rộng, dám tới cướp đồ trong mâm của ta!

Bây giờ để ngươi đối mặt với sự chỉ trích của mọi người!

Nếu bây giờ không đi, một lúc nữa sẽ để người càng nhục nhã!

Triệu Bắc Thanh nói thầm.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong bỗng nhiên xoay người cất bước rời đi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn nhau rồi đi theo phía sau.

Những người ở đây đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng muốn đi thật, lại phát hiện Bạch Tiểu Thăng đi tới quầy bar bên kia.

- Cho tôi một ly rượu vang hạt thông.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía anh chàng pha rượu đang choáng váng, gọi đến lần thứ hai mới tỉnh.

Anh chàng kia lấy lại tinh thần, nhanh chóng pha rượu cocktail, sau đó kính nể đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Đối mặt với “địch đông” vẫn giữ phong thái ung dung bình thản, ngay cả anh chàng pha rượu cũng có chút kính phục.

Bạch Tiểu Thăng một bên uống rượu, một bên mỉm cười nhìn mọi người, trong ánh mắt như đang xem xiếc khỉ.

Hắn xem thường việc cãi nhau với nhiều người như vậy.

Trò hay vừa mới bắt đầu nhưng Lục Tri Tâm vẫn chưa đến.

Một chút nhẫn nại như vậy mà không có, vậy thì uổng phí một năm rèn luyện vừa qua.

Còn nữa, hắn đến chỉ là dựa trên mặt mũi của bạn cũ nhà họ Trương, chứ không phải đến để cãi nhau với người khác.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng nhìn xa xôi trong đó có ý tứ rất rõ ràng.

Các người cứ tùy ý cười nhạo, sau ngày hôm nay sợ rằng các vị sẽ không còn cơ hội nữa.

Rượu vang hạt thông có hương vị nhẹ nhàng khoan khoái lại kích thích, ngược lại thật là hợp với tình cảnh bây giờ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đứng ở hai bên của Bạch Tiểu Thăng, dùng ánh mắt lạnh lùng xem thường nhìn những người kia.

Không cần phản ứng đối với một đám người đóng hề đang kêu gào.

Triệu Bắc Thanh nhìn thì chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng đang bị bọn họ áp chế hoàn toàn, chỉ là đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Những người chủ công ty đang ở đây, càng chỉ trích càng cảm thấy buồn tẻ vô vị, người ta còn chẳng thèm phản ứng, coi bọn họ như là không khí, vậy nói xong cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mọi người đều là nhân vật có máu mặt, lại không thể mắng người ta, nói đi nói lại hai ba câu chỉ trích, nói nhiều rồi cả đám cũng chỉ giống như cả đám đang mắng chửi nhau.

Một qua hai lại, những chủ của các công ty cũng có một chút tức buồn tẻ vô vị.

- Được rồi, được rồi. Mọi người, xin mọi người nói lời giữ lại đạo đức.

Triệu Bắc Thanh nhìn bầu không khí trầm xuống, lập tức mở miệng nói với mọi người.

- Dù sao vị này cũng là đồng nghiệp với tôi, mọi người nể mặt của họ Triệu tôi, hãy bớt tranh cãi một tí đi.

Như vậy tự nhiên là không phải cho Bạch Tiểu Thăng xuống thang, mà là cho những chủ công ty kia bậc thang để xuống.

Lúc này mọi người mới thở ra một hơi, quay ra khen ngợi Triệu Bắc Thanh rộng lượng.

Hai cha con nhà họ Trương vã hết mồ hôi trên trán.

Nhân lúc này, Trương Thiên Tắc mới nói nhỏ giọng thừa nhận với cha của hắn, Bạch Tiểu Thăng là do hắn mời tới.

Trương Hách Nhiên nhất thời giật mình, nhanh chóng nháy mắt ngăn con trai mình lại.

- Con đừng nói chuyện này với ai, Lâm Thăng kia là tự hắn đến thôi!

Trương Hách Nhiên cũng vội vã nhỏ giọng xuống căn dặn con trai một tiếng.

Người tên Lâm Thăng ở trước mặt, đã bị Triệu Bắc Thanh bài xích ở bên ngoài, cho dù người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây Lục Tri Tâm đến đây, sợ là cũng không có tác dụng gì nữa.

Một thằng nhóc con mà có quyền hò hét với những người ở trong này, đây là muốn chết!

Coi như hắn có chức vụ tương đương cũng kém xa giao thiệp cùng sự từng trải của Triệu Bắc Thanh và Lục Tri Tâm.

Trương Hách Nhiên tin chắc như vậy.

Lần này người tên “Lâm Thăng” đến đây không khác gì tự rước lấy nhục!

Trương Hách Nhiên cảm thán.

Ngày hôm nay nhà họ Trương của bọn họ như là tráng sĩ chặt tay, phải lấy thành phố điện ảnh ra để đổi lấy bình yên là điều không thể tránh khỏi.

Trong con ngươi của Trương Thiên Tắc thì lại vô cùng thất vọng.

Hắn không nghĩ tới, nhân vật mà chính mình ngàn cầu vạn mời, vậy mà vừa mở màn đã không ăn thua được gì!

Lẽ nào đều là sự vụ quan, lại có sự chênh lệch to lớn đến như thế…

Trương Thiên Tắc thầm than, thậm chí mơ hồ có chút đồng tình với Bạch Tiểu Thăng.

- Lục Tri Tâm tiên sinh đến!

Bỗng nhiên có một tiếng hô to truyền tới.

Lúc này của phòng làm việc được mở ra.

Ở giữa một đám người chen chúc có một người bước thật dài đi tới.

Một người trung tuổi, trán rộng, tóc thưa, mắt hẹp dài, một vẻ mặt tựa như cười mà không phải cười, trong lúc bước đi khí thế bức bách người khác.

Người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây -- Lục Tri Tâm!

- Rốt cuộc đã tới rồi sao!

Bạch Tiểu Thăng không khỏi nói thầm.

Vẻ mặt của Triệu Bắc Thanh tươi cười, nhanh chân tiến đến đón tiếp, phía sau hắn chính là cha con Trương Hách Nhiên.

Trong mắt của những người chủ công ty khác tràn đầy nhiệt tình đi theo.

Lục Tri Tâm đến rồi!

“Thịnh yến của những kẻ tham ăn” của bọn họ cũng có thể bắt đầu rồi!

- Lục tổng, ông cuối cùng cũng đến rồi, chúng tôi thật là chờ lâu, ha ha.

Triệu Bắc Thanh cười to, không quên tự giới thiệu về bản thân mình.

- Tôi là sự vụ quan Triệu Bắc Thanh, lần này mạo muội làm người hòa giải là vì được bạn bè nhờ vả, cũng là muốn làm chút việc cho tập đoàn của chúng ta.

Lục Tri Tâm mỉm cười bắt tay với Triệu Bắc Thanh.

- Ngưỡng mộ sự vụ quan Triệu đã lâu! Tôi là Lục Tri Tâm - người phụ trách sản nghiệp tỉnh Hà Tây!

Hai người này vừa nói vừa cười, làm người xem có cảm giác như họ lần đầu gặp mặt như thế.

Những chủ của các công ty lớn cũng cười ha ha, trong lòng biết rõ ràng nhưng cũng không phá hỏng.

Sợ chỉ có người nhà họ Trương - không biết một chút gì mới thật sự cho rằng hai nhân vật lớn này không quen biết nhau từ trước, họ giống như cừu non đợi làm thịt!

- Đến đây, chúng ta cùng ngồi xuống.

Triệu Bắc Thanh cực kỳ nhiệt tình, như là chủ nhân hướng dẫn Lục Tri Tâm.

Ánh mắt của hắn vô ý nhìn sang trên người tên “Lâm Thăng” bên kia.

“Lâm Thăng” cười nhẹ nhàng, nhấc lên một ly rượu cocktail đứng ở chỗ đó, không hề có ý muốn đi qua bên kia.

Cái tên này, không phải nói muốn giải hòa sao.

Làm sao? Lại không qua đây?

Triệu Bắc Thanh nói thầm.

Là từ bỏ hay là sao?

Mặc kệ hắn!

Hắn muốn đứng ngoài quan sát?

Vậy thì nhìn xem bọn họ làm việc “Quang minh chính đại” như thế nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận