Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1994: Có việc xin được gặp mặt

Trước một ngày cuộc chiến tranh đoạt "Địa Vương", đám người Giả Thành Sơn vẫn cho rằng bên mình có thêm "Địa Vương" cũng chính là có thêm một lợi thế, cũng sẽ giành được vị trí đứng đầu, nhận được sự quan tâm lớn, làm cho đám truyền thông tại hiện trường sẽ điên cuồng theo đuổi phỏng vấn.

Chờ tới hôm nay bọn họ sẽ cầm lợi thế "Địa Vương" để nói chuyện hợp tác cùng Bạch Tiểu Thăng, mới phát hiện chuyện không phải là như vậy!

Vào lúc tài chính của mọi người đang trở nên eo hẹp, việc kinh doanh trong nhà bọn họ đều bị các doanh nghiệp do Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ dẫn đầu liên kết ngắm bắn!

Đối phương cũng sử dụng thủ đoạn hợp pháp cạnh tranh trong thương nghiệp, cho bọn họ một đòn nặng nề vào đúng lúc bọn họ yếu nhất.

Đây cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, càng không phải là trùng hợp!

Đây là một âm mưu đã được vạch ra từ trước, một cuộc chiến thương mại có kế hoạch!

Đám người Giả Thành Sơn đều là những sếp tổng thương nghiệp từng trải qua phong sương, đúng là tuyệt đối không ngờ được!

Chờ tới khi bọn họ hiểu rõ thì đều biến sắc.

Bọn họ khao khát hợp tác với Bạch Tiểu Thăng, có thể thấy được phía sau mình, lại vô tình cố ý cảm thấy người trẻ tuổi này không đủ cho mình tôn trọng, bọn họ đã khinh thường Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng mạnh mẽ cho bọn họ một bài học, nói cho đám người thành danh như bọn họ biết giới kinh doanh chỉ chia ra thắng hay bại, chẳng phân biệt tuổi tác!

Cạnh tranh trong kinh doanh chỉ xét tới thắng thua, không dựa vào kinh nghiệm và lý lịch!

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

Nghe nói bây giờ Bạch Tiểu Thăng không ở đây, ngày mai sẽ đi, Lư Thiên Đạo phiền não, lo lắng nhìn Giả Thành Sơn và không nhịn được lại hỏi.

- Chúng ta nhất định phải mau chóng có động tác, nếu không sẽ muộn mất!

Trương Thanh Lâm nghiêm nghị nói.

Lời hai người nói làm cho những người còn lại bùng nổ.

- Các vị, bên tôi cần một khoản tiền lớn ném vào. Tôi thiếu vốn lưu động, tôi cần rút tài chính về trước. Tối thiếu cũng phải để cho tôi tạm thời ổn định cục diện, không thể để cho người khác có cơ hội để lợi dụng!

- Chúng ta đều là bạn liên minh, tôi biết các người có mấy con đường cung cấp hàng hóa mà tôi cần, trước mắt hãy giúp đỡ anh em đã!

- Bên tôi còn rắc rối hơn, tôi mong các vị hãy giải quyết nguy cơ bên tôi trước...

Mỗi người đều tranh nhau cầu cứu, liên tiếp khóc thảm.

Cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn, tất cả đều kêu loạn, Giả Thành Sơn nghe cũng thấy đau đầu.

Đây là một đám sếp tổng oai phong một cõi trong giới kinh doanh sao? Đây quả thực là một đám người ô hợp! Để cho người bên ngoài thấy được chắc sẽ cười đến rụng răng!

Người khác chỉ thấy bọn họ phong quang, tiêu tiền như nước, lại chưa từng thấy bọn họ lộ ra bộ mặt con buôn như vậy.

- Mọi người tạm thời bình tĩnh, không nên sốt ruột!

"Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết!

"Trước hết không thể tự loạn trận tuyến được!

Giả Thành Sơn liên tiếp khuyên bảo nhưng không có tác dụng.

Khi thật sự đến thời điểm nguy hiểm, ai còn sẽ nghe ông ta nói một câu mà có thể kìm chế được.

Cho dù là Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm cũng bắt đầu hoảng loạn.

Cuối cùng, Giả Thành Sơn cũng thật sự tức giận, nhặt bộ pha trà trên bàn và đập xuống dưới chân mọi người, dùng hết sức lực quát lớn một tiếng:

- Mẹ nó, tất cả đều câm miệng lại cho tôi!

Con hổ không phát uy thì các người xem tôi là con mèo bệnh à?

Tổng giám đốc Giả không mắng chửi người, các người tưởng tôi là người thành thật sao?

Giả Thành Sơn giận dữ, mọi người ở đó lập tức bị trấn áp.

Tất cả mọi người giật mình nhìn Giả Thành Sơn.

Giả Thành Sơn dịu xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn lướt qua trên mặt từng người rồi mới nói:

- Tình hình không tệ các người nghĩ đâu, không cần loạn! Các người có rắc rối, tôi cũng có! Bây giờ tôi đang bị Lục Vân nhằm vào, tôi đã nói gì chưa?

Mọi người nhất thời giật mình. Ngay cả Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm cũng kinh ngạc nhìn nhau.

Tập đoàn Giả thị bị tập đoàn Đằng Vân để mắt tới, nhưng Giả Thành Sơn vẫn chưa từng nói qua.

Nhưng nghĩ lại cũng là hợp tình hợp lý, dù sao bọn họ đều bị nhằm vào.

Giả Thành Sơn trầm giọng nói:

- Chúng ta là một tập hợp chỉnh thể, sẽ không bỏ ai, vứt ai. Nhưng khi gặp phải vấn đề, có rắc rối, không thể đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, mỗi một đi đối mặt với chuyện của riêng mình được. Các người nghĩ lại xem chúng ta cần phải ra tay từ đâu mới có thể giải quyết được tất cả cảnh khốn cùng này.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Đáp án cũng không khó nghĩ.

- Có thể nói luôn là... Bạch Tiểu Thăng!

Lư Thiên Đạo nói ra đáp án.

Thật ra, lúc đầu bọn họ vẫn nói tới Bạch Tiểu Thăng, chỉ có điều vừa nghe nói bây giờ anh không ở đây, sẽ nhanh chóng rời đi làm bọn họ hỗn loạn, điểm quan tâm đều quay lại trên người mình, mỗi người cầu cứu mới loạn trận tuyến.

- Tôi nghĩ chỉ cần hợp tác thành công với Bạch Tiểu Thăng, cũng sẽ nhận được sự tha thứ của Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, tất cả rắc rối đều sẽ có cách giải quyết.

Giả Thành Sơn trầm giọng nói.

- Nhưng bây giờ hắn không có ở đây!

"Không biết lúc nào mới trở về!

"Sáng sớm ngày mai hắn sẽ đi!

Mọi người mồm năm miệng mười, đều mở miệng nói.

Giả Thành Sơn nâng tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới cười lạnh nói:

- Chúng ta vừa nói cái gì? Chuyện này từ đầu tới cuối đều có liên quan tới Bạch Tiểu Thăng! Tôi thậm chí cảm thấy... hắn là chủ mưu làm cho chúng ta rơi vào rắc rối! Các người còn thật sự tin hắn ra ngoài thăm bạn sao?

- Cho dù là vậy, tôi cứ qua chờ thì luôn có thể gặp được!

Giả Thành Sơn ác độc nói.

Đường đường là tộc trưởng của gia tộc Giả thị, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Giả thị lại đi ngồi xổm ở trước cửa nhà người ta, chờ người ta về, truyền đi hẳn sẽ làm người ta kinh ngạc tới rơi cằm.

Nhưng không có cách nào, chuyện khẩn cấp, ông ta chỉ có thể làm như vậy.

- Tôi cũng đi!

Lư Thiên Đạo lập tức nói.

- Còn cả tôi nữa!

Trương Thanh Lâm cũng nói.

- Tôi cũng đi!

- Chúng ta đều đi!

Những người còn lại đều trăm miệng một lời.

Lúc này, Giả Thành Sơn không ngăn cản nữa, bây giờ trong lòng mỗi người đều đang hoảng loạn, ai còn có thể ngồi nhà chờ tin tức được.

- Vậy chúng ta cùng qua đó.

Giả Thành Sơn nói.

Theo Giả Thành Sơn dẫn đường, mọi người xuất phát đi thẳng tới sân viện của Bạch Tiểu Thăng.

Chờ bọn họ đến bên kia, từ phía xa, Giả Thành Sơn đã thấy ở cửa viện có hai người đang đứng. Đó là một nam một nữ luôn đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Nam hình như tên là Lôi Nghênh, nữ hình như là Lâm Vi Vi.

Hai người này cười nhìn mọi người, hình như đã sớm đoán được bọn họ sẽ tới mới chờ ở đây vậy.

Đây cũng là do Bạch Tiểu Thăng sắp xếp, cũng nằm trong dự đoán của hắn sao? Hắn có thể bấm giờ chuẩn như vậy à?

Giả Thành Sơn vừa thấy thì trong lòng rét lạnh.

Chuyện cho tới bây giờ, ông ta chẳng những không dám khinh thường Bạch Tiểu Thăng, ngược lại còn cảm giác kiêng kỵ.

Mọi người thường nói thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước.

Bạch Tiểu Thăng làm cho ông ta kinh ngạc, cũng lại "sợ hãi", “kính phục".

Sau khi đi tới, Giả Thành Sơn điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt thân thiện nhìn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhoẻn miệng cười, khách sáo hỏi:

- Hai vị, không biết bao giờ thì ngài Bạch mới trở về vậy?

Thấy Giả Thành Sơn khách sáo như thế, Lâm Vi Vi cũng lịch sự mỉm cười trả lời:

- Ngài Bạch của chúng tôi đã trở về.

Giả Thành Sơn nghe vậy liền ngẩn người, mọi người phía sau ông ta cũng lộ vẻ vui mừng.

- Ngài ấy trở về lúc nào vậy?

- Vừa về xong.

Lâm Vi Vi mỉm cười và trả lời rất tự nhiên, trên mặt cũng rất chân thành, không có vẻ gì giả dối.

Tôi tin cô mới lạ đấy. Đám người trẻ tuổi các cô thật hư hỏng!

Trong lòng Giả Thành Sơn thầm mắng nhưng trên mặt lại cười ha hả:

- Vậy nhờ cô thông báo một tiếng, lại nói chúng tôi... Có việc mong được gặp mặt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận