Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 751: Ngài hãy chống lưng cho hắn!



Cho đến một giờ chiều, bộ sự vụ mới nhận được phần báo cáo thứ hai, người gửi là Mục Bắc Thần.

Lại qua nửa giờ, phần báo cáo thứ ba đến, người gửi là Trịnh Thanh Hồng.

Sau đó, không ngừng có báo cáo được gửi tới.

Có điều, sau báo cáo tuyệt vời của Bạch Tiểu Thăng, nhìn thấy cảnh này, mọi người đã chẳng có bao nhiêu cảm giác, ngay cả khi thảo luận về kế hoạch xử lý tạm thời trong báo cáo của người khác, còn dùng đáp án của Bạch Tiểu Thăng làm tiêu chuẩn.

- Cái này hay, hiệu quả tương tự phương án của Bạch Tiểu Thăng, tuyệt diệu!

- Phần này không được, quả thực ba phải, che đậy mâu thuẫn, kém xa Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Kha dạo quanh một dòng, nghe đầy tai đều là những lời tương tự.

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười. Về phần tình cảm nàng mừng thay cho Bạch Tiểu Thăng, còn lý trí lại cảm thấy người của mình đã hoàn toàn đi lệch hướng.

Nhưng mà sau cùng, Lâm Kha không nói gì, chỉ cầm báo cáo của Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng đi tìm Hạ Hầu Khải.

Sau năm phút, văn phòng tổng giám đốc Đại Trung Hoa khu.

Hạ Hầu Khải lật xem báo cáo của Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng, cũng liên tiếp gật đầu.

- Không sai, không sai, phương án xử lý chính xác, đáng quý! Nhưng mà, vẫn còn một vài thiếu sót nhỏ, ý tưởng cứng nhắc, thiếu linh hoạt. Từ đó cho thấy, vẫn là thằng nhóc Bạch Tiểu Thăng kia, rắn mềm đều có, vừa vặn thỏa đáng!

Ông đang nói, bỗng nghe Lâm Kha bên cạnh nhịn không được phì cười ra tiếng.

- Sao vậy?

Hạ Hầu Khải ngạc nhiên hỏi:

- Con bé này, cười cái gì?

- Lời nói này, con ở bên kia đã nghe không biết bao nhiêu lần, đều là Bạch Tiểu Thăng thế này thế nọ, người khác chỗ nào không bằng, ở đâu khiếm khuyết. Ngài làm tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, ít ra cũng nên nhận xét khác biệt một chút chứ.

Lâm Kha cười nói.

Hạ Hầu Khải ha ha cười, ném báo cáo trong tay xuống bàn.

- Hay chính là hay, dở chính là dở. Thẳng thắng nhận xét thì có gì không đúng?

Hạ Hầu Khải nói.

- Chẳng qua, lời tán dương quá nhiều, để kẻ có tâm nghe thấy sẽ bất lợi với Bạch Tiểu Thăng. Như thế, e là sẽ có người không muốn thấy hắn đi đến cuối cùng.

Lâm Kha bỗng nhiên nói ra suy nghĩ của mình.

Hạ Hầu Khải nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, nghĩ nghĩ.

- Xác thực, trong những người hậu tuyển này, có vài người có bối cảnh không nhỏ, Bạch Tiểu Thăng so với bọn họ, đúng là một người chống lưng cũng không có!

- Vậy thì ngài hãy chống lưng cho hắn đi!

Lâm Kha nhân cơ hội đưa ra ý kiến.

Để tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa làm hậu trường, nói ra sẽ khiến người ta kinh ngạc đến rớt tròng mắt.

Hạ Hầu Khải biết rõ tính cách của Lâm Kha, trong nháy mắt minh bạch ý tứ của nha đầu này.

- Được!

Hạ Hầu Khải gật gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.

- Ta sẽ công bằng giám sát. Xem xem, dưới sự chú ý của ta, ai dám làm hư quy củ. Đến lúc đó, coi như là đại sự vụ quan hay người phụ trách khu vực, ta cũng sẽ tuyệt không lưu tình.

Dứt lời lão gia tử bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay sau lưng thong thả đi tới trước cửa sổ, bình thản ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

- Bọn họ ở địa vị cao lâu ngày, sau lưng đi theo không ít bè lũ xu nịnh, thật coi lão già ta mắt mù hay sao? Cũng đến thời điểm tìm cơ hội để bắt chẹt một phen rồi!

Lâm Kha cười không nói, trong bụng lại mặc niệm: "Bạch Tiểu Thăng, anh mời tôi vài bữa cơm chẳng đáng là bao. Tôi cũng kéo lão gia tử tới làm chỗ dựa cho anh. Chỉ là, anh còn chưa biết mà thôi!"

- Lâm Kha, con về trước đi, bảo những người kia giữ kín cái mồm, để bọn họ ít cùng người khác nói bậy. Ai dám tiết lộ, đừng trách ta không khách khí!

Hạ Hầu Khải ngữ khí sâm nghiêm. Sau đó, lại hỏi Lâm Kha:

- Chừng nào con về Trung Kinh?

- Dù sao thì cũng phải sau thứ bảy, đợi có kết quả giai đoạn hai rồi con đem đi luôn.

Lâm Kha nói.

Hạ Hầu Khải gật gật đầu, chỉ nói một chữ:

- Được!

Giờ phút này, trong khách sạn, Trịnh Thanh Hồng dương dương tự đắc nâng một ly rượu đỏ trong tay.

Bạch Kiêu Thừa thì đang ngồi trên ghế sô pha đối diện hắn.

- Lão Bạch, lần này may mắn mà có cậu. Nếu không tôi cũng không có khả năng hoàn thành nhanh như vậy.

Trịnh Thanh Hồng nói.

- Nào có, vốn là ngài lợi hại, chúng tôi chỉ giúp đỡ làm tư liệu, chủ yếu vẫn là ở ngài.

Bạch Kiêu Thừa cười bồi một cách nịnh nọt, sau đó hỏi:

- Ngài cảm thấy tốc độ cùng hiệu suất của chúng ta. . .

- Không phải số một, cũng là số hai.

Trịnh Thanh Hồng vô cùng khẳng định nói.

- Vậy còn Bạch Tiểu Thăng?

- Nếu hắn vội vàng hoàn thành, so chất lượng sẽ thua kém chúng ta, còn muốn chất lượng thì không sánh nổi tốc độ của chúng ta. Tóm lại, lần này hắn không gây được sóng gió gì.

Trịnh Thanh Hồng tự tin mười phần.

- Đáng tiếc không thể biết ngay kết quả, nếu không, nhờ Trịnh tiên sinh giúp ngài hỏi thăm một chút?

Bạch Kiêu Thừa đề nghị.

Trịnh Thanh Hồng nhíu mày.

- Chút chuyện nhỏ này cũng muốn anh ấy ra tay, cái được không bù nổi cái mất. Đã nói rồi, anh ấy mà xuất thủ thì phải là giai đoạn sau cùng. Cho đến lúc đó, cần tôi giải quyết ổn thỏa hết thảy.

Bạch Kiêu Thừa gật gật đầu.

- Sẽ nhanh có kết quả thôi, cứ chờ đi. Lần sau, lúc tuyên bố, tôi thật muốn nghe xem sẽ đào thải những người nào.

Trịnh Thanh Hồng mỉm cười, ánh mắt sâu xa.

- Cái tôi càng muốn nhìn hơn đó là Bạch Tiểu Thăng có thể theo đến đâu.

Trung Kinh, nhà Trần Cửu Tranh.

Mục Bắc Thần cũng đang cùng Trần Cửu Tranh thảo luận vấn đề y hệt.

- Giai đoạn khảo hạch thứ hai này, tóm lại, sẽ đào thải mười người, đi không nhất định năng lực không đủ, nhưng nhất định là tài nguyên không đủ!

Mục Bắc Thần cười lạnh.

- Trong tất cả mọi người, chỉ có Bạch Tiểu Thăng là không có bối cảnh, không có hậu trường. Vậy hắn qua không nổi giai đoạn này rồi.

Trần Cửu Tranh cười to.

- Tám chín phần mười là như thế!

Mục Bắc Thần vừa lòng thỏa ý, tay cầm chén trà nóng chầm chậm thưởng thức.

Hắn cũng không phải tùy tiện phán đoán, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, Bạch Tiểu Thăng một người một bối cảnh, ngay cả đoàn đội phụ trợ đều không có, làm sao có thể chịu qua được.

- Lần này, tôi nhất định là người đứng đầu, Trịnh Thanh Hồng tất phải thua tôi. Chờ hắn biết rõ kết quả, sợ là cũng đã chậm. Có lẽ vẫn phải nhờ anh Thiên chuẩn bị, dù sao hậu trường của Trịnh Thanh Hồng cũng rất cứng, tại giai đoạn sau cùng, hắn sẽ là đối thủ cường ngạnh với tôi.

Mục Bắc Thần nói.

Hắn đã không muốn suy xét đến Bạch Tiểu Thăng nữa.

- Điểm này cậu yên tâm, anh Thiên tự có tính toán!

Trần Cửu Tranh nhe răng cười, nói:

- Tôi cũng đã chuẩn bị, sau khi Bạch Tiểu Thăng bị loại sẽ đưa hắn đến một nơi “tốt đẹp”. Sau đó, làm sao chỉnh chết hắn, thì phải xem tâm trạng của chúng ta!

Hai người nhìn nhau, cười ha ha.

Suốt cả ngày, những người khác trong ban tập huấn, ai cũng thấp thỏm chờ đợi. Nhưng mà mãi đến hết ngày, bộ sự vụ vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Đám người vẫn luôn lo lắng bất an và bắt đầu cảm thấy choáng. Sau ngày thứ hai, chẳng còn ai tiếp tục suy đoán nữa, mà là ra sức đi thu thập tư liệu, đi chuẩn bị chiến với vòng khảo hạch tiếp theo.

Trong khi mọi người không ngừng bận rộn, Bạch Tiểu Thăng lại rảnh rỗi đến bất ngờ. Đối với hai mươi cái công ty, hắn nắm rõ như lòng bàn tay, tranh thủ thời gian nhàn nhã, quan tâm một chút đến Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh. Bên kia, vẫn như cũ không có gì tiến triển. Bạch Tiểu Thăng cổ vũ trấn an hai người một phen, căn dặn cả hai nhiều nhất hai đến ba tuần sau phải về một chuyến.

Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, rất nhanh, ngày thứ bảy tiếp theo đã đến.

Tin nhắn khảo hạch vòng hai trên ba đã đến, lần này, Bạch Tiểu Thăng đã có kinh nghiệm từ lần trước, dây dưa lề mề đến hai, ba tiếng mới gửi kết quả đi.

Đêm đó, tất cả mọi người đều nhận được tin tức đến từ bộ sự vụ ——

"Ngày mai, tất cả tập hợp tại đại học Trung Kinh, tuyên bố người bị đào thải!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận