Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1542: Kết thúc chuyến đi Châu Âu (1)

Nghe được quản gia mà mình tin tưởng nhất báo cáo tin tức xong, hai mắt của Berman trợn trừng đến muốn rớt ra ngoài, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ khó tin.

Tại sao lại biến thành tình thế như vậy chứ!

Trước kia gã rõ ràng đã đàn áp được Gordon, tại sao bây giờ mình lại trở thành bên bị nghiền ép rồi.

Làm sao Gordon có thể liên hệ với ba ông trùm trong ngành sản xuất rượu đến thành phố Haru này tổ chức một bữa tiệc rượu như vậy chứ?

Hắn ta làm sao làm được chuyện này vậy hả!

Rõ ràng năm nhà của giới truyền thông có quan hệ rất tốt với mình, tại sao chỉ trong vòng một ngày đã đổi phe, chĩa đầu súng về phía mình rồi!

Hắn ta cuối cùng là dùng cách gì mà làm được chuyện này vậy hả!

Trong lòng Berman rối thành một đống, tâm loạn như ma, nghĩ mãi mà không ra được đầu mối, đầu óc đều rối nùi lại với nhau.

- Berman tiên sinh, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Vị quản gia kia rất 'đúng lúc' mà lên tiếng hỏi.

- Tôi làm sao mà biết bây giờ phải làm sao chứ!

Berman đang không có chỗ phát tiết, nghe hỏi liền lập tức ghầm lên.

Berman cảm thấy mình đã nuôi không một đám phế vật vô dụng, hoàn toàn không biết cách phân ưu giúp đỡ chỉ suốt ngày hỏi hỏi hỏi!

Tên quản gia kia lập tức rụt cổ lại, trong lòng cũng có chút ủy khuất.

Ông là chủ, tôi là người hầu, tôi không hỏi ông không lẽ muốn ông hỏi tôi sao.

Nhưng mà quản gia cũng biết rõ, Berman tiên sinh đang bị kích thích, lửa giận đang bừng bừng trong lòng, chửi xong một hồi là ổn thôi.

Đúng như dự đoán, sau khi Berman mắng xong lại thở hổn hển vài hơi, tốn hai phút mới ổn định được tinh thần của mình, tìm lại được chút lý trí.

- Bây giờ, cậu lập tức đi liên lạc với năm nhà truyền thông kia, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Berman quát lên

- Vâng.

Quản gia vội vàng gật đầu, nhấc chân rời đi.

- Quay lại đây!

Berman trừng mắt quát lên.

- Tôi còn chưa nói hết đâu.

Quản gia vội vàng quay trở về

- Tôi đưa cho cậu một cái danh sách, đó là danh sách những người ủng hộ tôi lên chức Thị trưởng, bây giờ lập tức đi gọi điện thoại cho bọn họ, mời bọn họ đến đây ăn cơm.

Berman nói

Ăn cơm là giả nhưng củng cố sự ủng hộ là thật.

Bên trong danh sách kia cũng có không ít người, hơn nữa đều là những nhân vật lớn, nếu như muốn liên lạc từng người một thì cũng là một công việc không nhỏ.

Tên quản gia vội vàng gật đầu tính lập tức đi làm ngay.

- Quay lại đây!

Berman nổi giận quát

- Tôi có bảo cậu đi chưa hả!

Quảng gia lại vội vàng bước chân về, cười xòa nghe sai bảo tiếp.

- Những bản thảo vẫn chưa được phát ra ngoài thì cậu nhanh chóng liên hệ với bên truyền thông đi, cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa thì cũng phải phát những thứ đó ra! Còn có, những bình luận viên trước kia giúp chúng ta viết bản thảo đó, cậu lập tức liên hệ với bọn họ, bảo bọn họ dựa theo nội dung cũ mà viết ra một vài bản thảo phong phú hơn một chút, tôi sẽ ra giá gấp đôi, không gấp năm lần!

Berman nói.

Quản gia nghiêm túc gật đầu, càng nghiêm túc mà nhìn ông chủ nhà mình.

Berman cũng nhìn ông ta.

Hai người đắm đuối nhìn nhau vài giây,

- Còn không chịu đi nữa hả? Có cần tôi rót ly trà mời cậu không!

Berman trợn mắt quát.

Lúc này quản gia mới vội vàng rời đi, trong lòng ủy khuất chất chồng.

Mình đi cũng bị chửi, không đi cũng bị chửi, công việc này đúng là quá khắc nghiệt rồi...

Berman cau mày, xoa xoa mi tâm, trong miệng lẩm bẩm nói.

- Ba ông trùm... ngành sản xuất rượu sao! Loại người cao như vậy làm sao Gordon có thể tạo quan hệ được chứ! Cũng không biết mấy người bạn kia của mình có thể giúp đỡ đáp lời một chút không nữa, coi như hỏi được chút tin tức cũng tốt lắm rồi...

Nghĩ gì làm nấy, bây giờ Berman lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho mấy người 'bạn' của mình.

Chỉ tiếc, gọi liên tục mười mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Những người không quen biết thì không nói làm gì, những người có chút quen biết với người của ba ông trùm ngành sản xuất rượu được gã nhờ vả hỏi thăm giúp thì cũng bị người ta khéo léo từ chối mất, giống như không muốn lãng phí nhân tình vì chút chuyện này vậy.

Đến cuối cùng thì Berman cũng đành phải từ bỏ.

Thật ra thì nếu như gã biết được vì sao ba ông trùm lại muốn hợp tác với Gordon thì cũng có ích lợi gì đâu chứ?

Người ta cũng đã thông báo hợp tác ra ngoài rồi, không lẽ ba ông trùm này còn có thể đổi ý sao?

Nếu vậy thì uy danh và tôn nghiêm của ba ông trùm này phải quăng đi chỗ nào chứ!

Ván đã đóng thành thuyền, Berman coi như biết được nguyên nhân bên trong thì cũng rất khó thay đổi tình trạng hiện tại.

Dù sao thì gã cũng không dám động tâm tư gì lên đầu của ba ông trùm kia.

Berman chán nản buồn rầu, quan trọng hơn nữa chính là sợ hãi!

Đúng vậy, sợ hãi.

Gã hiểu rõ chuyện này nếu cứ phát triển tiếp sẽ có hậu quả như thế nào.

Đầu tiên là những dư luận ảnh hưởng tới Gordon sẽ tự động không đánh mà thua.

Chuyện tốt lớn như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người trong cái thành phố Haru này đều có thiện cảm, rất khó có thể bôi đen hắn ta nữa,

Tiếp nữa, sau khi Gordon lộ rõ mạng lưới nhân mạch đáng sợ của mình ra, những nghị viên kia sẽ lập tức đổ xô vào đưa ra cành ô liu cho hắn ta!

Kể từ đó, ở phương diện tranh cử này, Berman sẽ gặp phải một cục diện hết sức khó khăn.

Ngoài ra, những người truyền thông kia thì sẽ như thế nào?

Bọn họ sẽ chỉ đuổi theo những tin tức nóng hổi mà thôi, Gordon sẽ trở thành người được bọn họ vô cùng yêu thích.

Như vậy thì ai sẽ ở không mà nhìn chằm chằm một chút xíu điểm đen kia chứ?

Dù sao thì lỡ như mà chọc cho Gordon tức giận, rồi không thể lấy được tin tức liên quan đến ba ông trùm ngành sản xuất rượu thì bọn họ sẽ bị lỗ nặng.

Truyền thông rồi cũng sẽ đứng về phía hắn ta mà thôi!

Berman càng nghĩ thì càng buồn rầu.

Đúng lúc này, vị quản gia kia của Berman đã chạy ngược trở về, vẻ mặt khiếp sợ không biết nên nói hay không.

Berman chuẩn bị tinh thần đàng quang mới giơ tay ra hiệu cho tên quản gia kia nói.

- Ông chủ, năm nhà truyền thông luôn giao hảo tốt với chúng ta cũng đã từ chối không nói chuyện nữa, nhưng mà có hai nhà đã nói xa nói gần rằng họ đã nhận được quyền phỏng vấn thị trưởng Gordon,

Như vậy thì năm nhà truyền thông này có lẽ là bởi cái loại nguyên nhân này mà từ chối không tiếp tục hợp tác với họ nữa,

Nhưng mà sau đó bảo đảm sẽ vô cùng hớn hở mà đi hợp tác với Gordon.

Berman nghe vậy thì trong lòng lạnh lẽo.

- Còn có những nhà truyền thông khác tôi cũng đã thử liên lạc một lần, cũng không phải lấy danh nghĩa của ngài mà chỉ làm giống như những người gửi bản thảo bình thường khác, nhưng mà người ta nói những tin tức này đã không còn đúng với sự thật nữa rồi. Vì để duy trì cho Gordon thị trưởng và danh dự của thành phố Haru, bọn họ đã bắt đầu hạn chế những nội dung kia không được phép xuất hiện trên báo chí nữa rồi.

Quản gia lại nhỏ giọng nói tiếp.

Ba ông trùm ngành sản xuất rượu giống trống khua chiêng đi đến thành phố Haru để tổ chức lễ hội rượu, cái tin tức này đầu tiên là được công bố rộng rãi ở các đài quốc gia, sau đó lại trở thành tin tức sốt dẻo nhất ở địa phương, toàn bộ người dân trong thành phố Haru đều hoan hô vui vẻ, thậm chí còn xem thị trưởng Gordon trở thành anh hùng, giới truyền thông đương nhiên là cũng phải thuận theo ý dân thôi.

Thâm chí còn có không ít truyền thông bắt đầu khen thị trưởng Gordon nữa.

- Thị trưởng Gordon, một vị thị trưởng đã yên lặng rất nhiều năm khi bị mọi người chỉ trích chửi rủa, nhưng vẫn luôn không bao giờ oán hận hay hối tiếc gì cả. Ngài ấy vẫn cứ một lòng một dạ yên lặng cống hiến tất cả sức lực của mình để phát triển cho thành phố Haru, mấy năm liên tục kiên trì liên lạc với ba ông trùm ngành sản xuất rượu, rốt cuộc đã dùng tấm lòng chân thành của mình làm cho bọn họ cảm động, cũng đã giành lấy cơ hội lớn có một không hai cho thành phố Haru, chiến công của ngài ấy đã đủ để khắc lên tấm bia anh hùng lịch sử của thành phố Haru...

Bởi vì suy xét đến ba ông trùm trong ngành sản xuất rượu, những truyền thông kia sẽ không bao giờ nhắc đến những mặt đen của thị trưởng Gordon nữa, thậm chí một vài truyền thông lúc trước ‘bôi đen’ nhiều nhất cũng đã bắt đầu xuất hiện những bài đăng 'tẩy trắng', bắt đầu 'tìm hiểu' nguyên nhân vì sao thị trưởng Gordon đáng kính của bọn họ lại 'tự nhiên' bị người khác 'nói xấu' như vậy.

Cuối cùng lại đưa ra kết luận chính là bởi vì có đối thủ cạnh tranh vô liêm sỉ chơi xấu, có một vài nhà truyền thông thậm chí còn chỉ đích danh Berman nữa,

Dĩ nhiên những tình huống này thì cho dù là Berman hay là tên quản gia kia thì vẫn chưa hề hay biết gì.

Bởi vì khoảng thời gian này bọn họ phải bận rộn rất nhiều chuyện.

Nhưng mà những nghị viên vẫn luôn yên lặng xem biến, vô cùng chú ý đến tình hình hiện này thì lại biết rất rõ ràng.

Cho nên khi quản gia báo cáo với Berman về chuyện thứ ba cũng vô cùng khổ sở nói

- Cái danh sách ngài phát cho tôi có mười sáu vị nghị viên thì có đến chín vị không liên lạc được, năm vị trả lời là buổi tối không có thời gian, còn hai vị cuối cùng cũng chỉ nói chờ xem tình huống thế nào rồi mới tính tiếp.

Những câu cuối cùng của quản gia trực tiếp làm cho lòng của Berman lạnh cứng, gã chán nản đặt mông ngồi xuống ghế.

- Tôi cứ như vậy mà.... Thua sao?

Mặt Berman trắng như tờ giấy, lẩm bẩm nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận