Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1691: Sống chết mặc bay (2)

Hồng Vũ từ chối, Lâm Thần Thăng có thể si mê, không quan tâm, đối mặt với Bạch Tiểu Thăng, hắn có thể phẫn nộ, bỏ mặc.

Nhưng Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du là hai nhân tài kiệt xuất trong gia tộc lên tiếng, còn dẫn theo một đám người nhà họ Lâm, mọi người đều chỉ trích, bàn luận về hắn.

Lâm Thần Thăng lại không thể xem là gió mát, hờ hững bỏ qua.

Lúc này, hơi rượu trong người hắn đã bốc lên cao.

- Anh Thần Thành, chị Thần Du, đây là chuyện giữa tôi và Tiểu Vũ...

Lâm Thần Thăng lẩm bẩm nói, còn nhấn mạnh điểm này.

- Nơi này là bữa tiệc rượu nhà họ Lâm, không cho phép cậu lỗ mãng!

Lâm Thần Du quát.

Lâm Thần Thành híp mắt lại, ánh mắt mơ hồ có phần xem thường, lạnh lùng nói:

- Lâm Thần Thăng, cậu cũng biết Hồng Vũ đã không dây dưa với cậu nữa! Cô ấy còn là người khách quan trọng của nhà họ Lâm, cậu làm vậy ở trước mặt mọi người có ra thể thống gì nữa! Có cần tôi gọi điện thoại cho cha cậu, bảo ông ấy tới đón cậu đi không? Nếu như ông nội biết được sẽ thất vọng về cậu thế nào!

Lời Lâm Thần Thành nói giống như một con dao không ngừng đâm vào tim Lâm Thần Thăng.

Hôm nay Lâm Thần Thăng đã mất đi người thích, ngay cả người thân cũng muốn thất vọng với hắn, vậy đời hắn còn có gì nữa.

Đặc biệt Lâm Thần Thăng còn là một người có lòng tự trọng cao, vẫn muốn chứng minh chính mình.

Vẻ mặt Lâm Thần Thăng thoáng cái liền trắng bệch.

Trong đám người, Hứa Gia Hạo liên tục xua tay, khuyên hắn không nên nói nữa.

Hồng Vũ nhìn Lâm Thần Thăng, muốn xem thử người đàn ông này sẽ lựa chọn thế nào.

Ở trước mặt nhiều người sẽ kiên trì không ngại, hay là nghe sự uy hiếp của hai vị nhân tài kiệt xuất nhà họ Lâm, chịu thua.

Nói thật, Hồng Vũ hy vọng là người trước, điều này chứng minh Lâm Thần Thăng có lòng với mình, nhưng cô ta lại sợ hắn làm vậy. Như vậy thứ nhất cũng có ý nghĩa Lâm Thần Thăng ở nhà họ Lâm sẽ thật sự trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Trong lòng Hồng Vũ này trở nên rối rắm, cô ta thậm chí bắt đầu lo lắng không thể giải quyết được việc này, nhìn lén nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói sẽ đối phó tất cả, cứ theo kế hoạch của hắn để làm.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng vô cùng bình tĩnh, Hồng Vũ cũng gửi gắm hy vọng ở trên người "Đại tiên sinh" mới vào này.

Bạch Tiểu Thăng đang chờ Lâm Thần Thăng lựa chọn, anh cũng muốn xem thử trong cục diện như vậy, người đàn ông này có thể làm cho mình thỏa mãn, có đáng giá để mình ra tay giúp đỡ hay không.

Tất cả mọi người nhìn chăm chú, mí mắt Lâm Thần Thăng hơi hạ xuống, khàn khàn nói với Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du:

- Anh Thần Thành, chị Thần Du, tôi biết hành động của tôi bây giờ thật sự là không nên!

Giọng điệu, thái độ này, rất có ý nhận sai.

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du cười lạnh lại ngạo nghễ nhìn kẻ vô dụng nhà họ Lâm.

Hồng Vũ mơ hồ hơi thất vọng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn nhìn Lâm Thần Thăng, ánh mắt anh tốt tới mức nào, anh có thể nhìn ra trong thần sắc của Lâm Thần Thăng có lựa chọn cuối cùng thế nào.

- Chỉ riêng phần tâm tư này của anh, tôi sẽ giúp anh!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ.

Bên kia, Lâm Thần Thăng ngẩng đầu nhìn anh họ chị họ của mình, nhìn ánh mắt giễu cợt của tất cả những người khác, những người nhà họ Lâm xem mình thành đồ bỏ đi, còn có các vị khách xung quanh.

- Nhưng tôi không hối hận khi làm như thế!

Lâm Thần Thăng vô cùng kiên quyết nói:

- Tôi chỉ hối hận mình trước kia quá ngu ngốc, nhưng bây giờ tôi không hối hận nữa, tôi thà rằng thả...

Thái độ của Lâm Thần Thăng chợt thay đổi khiến Hồng Vũ không nhịn được kích động, cũng khiến cho Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du sửng sốt, nổi giận.

Không biết ăn năn! Vậy hôm nay bọn họ sẽ thay nhà họ Lâm chỉnh đốn quy tắc! Cho dù là ở trước mặt nhiều vị khách như vậy!

Trong lúc Lâm Thần Thăng không băn khoăn nữa, lớn hơn tiếng tuyên bố sự cố chấp của mình với Hồng Vũ, bất chấp tất cả mọi giá, Bạch Tiểu Thăng đứng ở phía sau hắn đã giơ tay và đặt lên trên vai hắn. Lâm Thần Thăng sửng sốt, theo bản năng nhìn sang.

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du và rất nhiều người nhà họ Lâm, khách của nhà họ Lâm cũng bị thu hút bởi người mới xuất hiện, tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Cũng chính là trong nháy mắt này, Bạch Tiểu Thăng cuộn ngón trỏ và ngón giữa, nhanh chóng đánh một đòn vào huyệt vị nào đó sau tai của Lâm Thần Thăng.

Lâm Thần Thăng chỉ cảm thấy choáng váng, cơ thể hơi lảo đảo, Bạch Tiểu Thăng thuận thế đỡ hắn.

Cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng mới có thể ở trước mắt bao nhiêu người khiến người ta mê đi.

Trong đám người, Lôi Nghênh phát hiện ra hành động này cũng không nhịn được âm thầm khen ngợi.

- Ái chà, anh Lâm sao vậy, uống nhiều rượu đúng không.

Bạch Tiểu Thăng giả vờ kinh ngạc nói với Lâm Thần Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gõ vào huyệt vị này không chỉ có thể khiến người ta choáng váng, còn có thể khiến người ta có cảm giác buồn nôn. Lâm Thần Thăng đã có chút phản ứng buồn nôn rồi.

- Uống nhiều rượu thôi, bây giờ rất có chút khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm, thay Lâm Thần Thăng "Giải thích" .

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn mọi người, mỉm cười nói với đám người Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du:

- Ngài Thần Thăng như vậy, sợ rằng khó có thể nghe được gì. Tôi đưa hắn qua bên kia ngồi một lát, tôi tin khi nào tỉnh rượu sẽ tốt rồi. Đến lúc đó, ngài Thần Thành và cô Thần Du muốn phát biểu, cũng không muộn.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng không đợi đối phương trả lời liền trực tiếp đỡ Lâm Thần Thăng đi về phía góc đại sảnh.

Hứa Gia Hạo thấy thế cũng vội vàng vòng qua đuổi theo.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng đi vòng qua bên cạnh.

Hồng Vũ muốn đi nhưng cố kìm chế. Bây giờ, cô ta vẫn chưa thể đi được...

Nhưng Hồng Vũ thấy rõ ràng hành động của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng có phần bội phục.

Vị "Đại tiên sinh" này thật đúng là có thủ đoạn tốt!

Ở đây đang dưới cục diện hết sức căng thẳng, gần như không thể giải quyết, tự nhiên bị anh ta che đậy như vậy!

Lâm Thần Thành, Lâm Thần Du ngây người nhìn Lâm Thần Thăng đơ Bạch Tiểu Thăng đi, cuối cùng, bọn họ đều không lên tiếng, chỉ nhìn nhau.

Tranh cãi mãi với một con quỷ say thì còn ra thể thống gì, không hợp với thân phận của bọn họ.

Người tự nhiên xuất hiện kia đã nói, chờ Lâm Thần Thăng tỉnh rượu lại từ từ nói chuyện cũng không muộn!

- Sau này, tôi sẽ từ từ tâm sự với ông nội về chuyện này, phải làm cho Lâm Thần Thăng chuốc lấy hậu quả!

Lâm Thần Thành thầm nghĩ.

Lâm Thần Du cũng có tâm tư này.

Lâm Thần Thăng là kẻ không quan trọng, là đồ bỏ đi, nhưng cha hắn còn nắm giữ rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Lâm, phải làm ông chú của mình thấy xấu hổ vì lời nói và việc làm của con trai, chủ động nhường ra chút quyền lực mới tốt!

- Mọi người đi đi, không có gì để xem cả. Lâm Thần Thăng chỉ uống nhiều nên hồ đồ mà thôi.

Lâm Thần Thành cao giọng nói với xung quanh.

Hắn nói câu này liền thể hiện ra phong thái nhân tài kiệt xuất nhà họ Lâm nên có, gắn bó đoàn kết.

Lâm Thần Du cũng lên tiếng phụ họa.

Vở kịch này liền được kết thúc vì "Say rượu", những người khách cũng cho nhà họ Lâm mặt mũi, cố gắng nén tò mò rời đi.

Người có thân phận cao một chút đều bận rộn đi theo Lâm Thần Thành bắt chuyện, cũng không để ý những chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng đỡ Lâm Thần Thăng đến một góc vắng vẻ, để hắn ngồi xuống và xoa huyệt vị ở gáy cho hắn.

Hứa Gia Hạo muốn lại gần nhưng bị Lôi Nghênh ngăn lại.

Lôi Nghênh ấn vai của Hứa Gia Hạo, quả thật giống như chim ưng bắt con gà con vậy.

- Chúng ta vẫn không nên qua quấy rầy bọn họ, cậu chủ nhà chúng tôi có vài lời muốn nói với Lâm thiếu của anh.

Lôi Nghênh cười tủm tỉm khuyên nhủ.

Người này to con, tay có sức, Hứa Gia Hạo nào dám không nghe.

Lôi Nghênh dẫn theo Hứa Gia Hạo ngồi ở chỗ xa hơn.

Lâm Vi Vi ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ.

Bên kia, Lâm Thần Thăng tốn mười phút mới bớt đau, cũng nhờ đó khiến những người quan tâm xung quanh nhìn thấy chán, không để ý nữa.

- Thế nào, bây giờ khỏe chưa?

Bạch Tiểu Thăng quan tâm cười hỏi.

Lâm Thần Thăng lắc đầu, cảm giác vẫn có chút khó chịu, nhưng tốt hơn vừa nãy.

Khi Lâm Thần Thăng thấy người hỏi mình là Bạch Tiểu Thăng, hắn lập tức ngồi thẳng dậy, tức giận nói:

- Vừa rồi tôi làm sao vậy, là... anh làm à!

Đầu óc của Lâm Thần Thăng thật sự không ngu.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

- Anh muốn thế nào?!

Lâm Thần Thăng cả giận nói:

- Tôi thừa nhận, tôi làm người ta hiểu nhầm anh là tôi, là tôi ngu ngốc! Nhưng tôi không định tặng Tiểu Vũ cho bất kỳ kẻ nào! Tôi không tin cô ấy lại lập tức không còn tình cảm với tôi. Hẳn là anh đã làm gì đó? Anh mê hoặc cô ấy sao? Tôi sẽ không mặc cho cô ấy qua lại với kẻ không biết lai lịch như anh đâu!

Lâm Thần Thăng vẫn nhìn trúng điểm quan trọng nhất của vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng cười, thoải mái thừa nhận:

- Không sai, chính là tôi khuyên cô ấy buông tay.

Lâm Thần Thăng dường như muốn vỗ bàn.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói tiếp:

- Vậy anh có muốn mời tôi giúp đỡ, đoạt Hồng Vũ về không?

Những lời này thoáng cái làm cho Lâm Thần Thăng đang phẫn nộ phải sửng sốt.

Người đàn ông này nói gì?

Giúp mình... đoạt Tiểu Vũ về...

Không phải người đàn ông này muốn có được Tiểu Vũ sao...

Bạch Tiểu Thăng tươi cười chân thành, ôm vai của Lâm Thần Thăng:

- Người anh em, đừng nhìn tôi như vậy, thật giống như tôi là kẻ xấu. Tôi cảm thấy con người anh cũng không tệ lắm, muốn cho anh một cơ hội, thuận tiện giúp anh lấy lại trái tim của cô Hồng Vũ thôi.

- Cơ hội, cơ hội gì?

Lâm Thần Thăng nhíu mày hỏi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Lâm Thần Thăng, nói cho hắn biết với giọng điệu khẳng định.

- Một cơ hội chứng minh mình không phải là kẻ vô dụng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận