Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2290: Lôi Nghênh "Bại trận"? (1)

Eisenlag thành phố phát triển với độ cao này cũng có một vài kiến trúc cổ xưa, chúng tối thiểu phải có lịch sử trên trăm năm.

Giữa những quần thể kiến trúc cổ xưa có một vài con hẻm nhỏ lát đá xanh, bảy rẽ tám ngoặt, lại tản ra bốn phía.

Lúc này, một bóng dáng linh hoạt đang nhẹ nhàng xuyên qua trong đó, giống như con sóc nhanh nhẹn vậy.

Chờ đến một chỗ không người, bóng dáng kia dừng lại, còn nhìn xung quanh một lát, tin chắc không có ai đi theo mới rất quen thuộc lấy từ trong góc ra một cái bàn gỗ cũ nát, sau đó đầy vẻ đắc ý bỏ thứ trong tay lên phía trên.

Một cái điện thoại thoạt nhìn rất mới rất đắt tiền, một cái ví tiền của thương hiệu lớn.

- Những người Châu Á này đúng là có tiền! Những thứ này vừa vào tay đã biết được là đồ tốt rồi!

Cô gái Lorna tấm tắc khen ngợi rồi tháo cái ba lô lớn đeo sau lưng mình xuống, đặt ở bên cạnh, lầm bầm nói:

- Không biết trong túi xách này có thứ gì đáng ngạc nhiên không? Nhìn căng phồng thế nào thì chắc là có rất nhiều tiền!

Trong lòng Lorna đầy chờ mong mở ví tiền của Lâm Vi Vi ra, bên trong đều là thẻ nhưng không có bao nhiêu tiền mặt.

Lâm Vi Vi đi theo Bạch Tiểu Thăng nên bất kể là ăn ở đi lại hay tiêu dùng đều không cần tới tiền, nếu tiền đã không có tác dụng, cô tất nhiên sẽ không mang theo bên người quá nhiều.

- Chỉ có... chút tiền như vậy thôi sao?

Lorna rõ ràng khó có thể tiếp nhận được hiện thực này.

Sau khi giật mình, cô ta lại nhíu mày vừa tức giận lại phiền muộn, đổ hết mọi thứ trong ví ra trên bàn.

Nhưng liếc nhìn cái ví tiền này, tìm hiểu nhãn hiệu phía trên, Lorna ngược lại lẩm bẩm nói:

- Thương hiệu này thật ra rất đáng tiền.

Liếc nhìn những tấm thẻ trên bàn, cô ta lại lẩm bẩm:

- Đợi lát nữa mình sẽ vứt mấy thứ này ở cửa cục cảnh sát, nếu như bọn họ có thể tìm được địa chỉ của cô thì sẽ gửi cho cô.

Sau đó, Lorna lại cầm điện thoại di động lên và lật xem, ánh mắt vẫn tính là thỏa mãn:

- Cái này dường như không tệ.

Xác định xong giá trị của điện thoại, Lorna than thở:

- Không ngờ mình còn phải mang hai món đồ này bán đi, hôm nay tốn sức nửa ngày cũng chỉ được hai món hàng mới.

Trong túi Lorna mang bên người có các loại món đồ trang sức nhỏ, đều có được như thế.

Bản thân cô ta gọi chúng là "hàng mới".

Nhưng cũng không dễ "tiêu thụ" hàng hóa này lắm.

Đương nhiên, hai món đồ như hôm nay chắc sẽ không khó bắn ra.

Lorna chuẩn bị nhét hai món đồ này vào trong túi của mình mang đi.

- Cầm loạn đồ của người khác, còn ném loạn như vậy không phải là chuyện mà bé ngoan nên làm đâu!

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến, suýt nữa dọa Lorna hét chói tai.

Lorna theo phản xạ có điều kiện, ngồi xổm xuống giống như con mèo, vừa quay về phía âm thanh phát ra, vừa dùng tay di chuyển trên mặt đất kéo một hòn đá lớn bằng bàn tay và nắm ở trong tay, xem như vũ khí.

- Phản ứng không tệ lắm, cô bé cũng có bản lĩnh rất tốt. Nhưng dùng nó để ăn cắp thì đúng là đáng tiếc.

Một bóng người cao lớn ngồi xổm trên đầu tường, cười và quan sát Lorna nói.

Đó chính là Lôi Nghênh.

Thấy đối phương ngồi xổm với tư thế như đại tinh tinh, Lorna lập tức hoảng loạn.

Dáng người chênh lệch quá xa, lực lượng khác biệt, quan trọng là người cao lớn này đến đây lúc nào, không ngờ cô ta hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí ngay cả chút âm thanh cũng không nghe được!

Cũng may đối phương lên tiếng đánh động cô ta, nếu lặng lẽ ra tay...

Vậy xác mình chắc hẳn đã lạnh rồi...

Sau lưng Lorna chợt thấy ớn lạnh, trong lòng cũng hoảng sợ.

Lôi Nghênh nhảy từ trên đầu tường xuống.

Trong hẻm nhỏ bên này ngoắt nghéo phức tạp, nhưng tầm mắt phía trên cũng rất tốt, làm cho anh ta lập tức phong tỏa được mục tiêu này.

- Anh tới lấy đồ của bạn anh về à?

Lorna bình tĩnh lại, giơ tay lắc cái điện thoại và ví tiền, ngược lại tươi cười nói với Lôi Nghênh:

- Vừa lúc tôi nhặt được, các người có phải nên cảm ơn tôi không.

Nói "trộm" thành "nhặt" được, đúng là giỏi đổi trắng thay đen.



- Cám ơn cô soa?

Lôi Nghênh mỉm cười nói:

- Được thôi, tôi mời cô tới Cục cảnh sát uống trà thì thế nào?

- Xin lỗi, tôi không có thời gian.

Chân Lorna di chuyển, trên mặt mỉm cười nói:

- Nếu anh muốn thứ này, tôi cho anh là được! Uống trà thì không cần!

Khi nói chuyện, Lorna cầm đồ trong tay lắc một cái, một tay khác đã vung lên, hòn đá trong tay bay ra nhanh như sao xẹt, lao thẳng đến đầu Lôi Nghênh.

Người bình thường tất nhiên sẽ bị chuyện thình lình xảy ra dọa cho giật mình, sẽ theo bản năng né tránh.

Đây chính là một cơ hội.

Nhưng rõ ràng Lôi Nghênh không ở trong phạm vi "Người bình thường" này...

Sau khi Lorna ném hòn ra, cơ thể đã lao ra ngoài, xông thẳng đến ba lô của mình, muốn cầm lấy rồi bỏ chạy.

Ở đây, cô ta quen đường hơn một người Châu Á, muốn bỏ rơi đối phương cũng không phải là chuyện khó.

Trong lúc Lorna hoàn toàn tự tin, tay đã chạm đến dây đeo ba lô của mình, cái túi kia lại giống như mọc chân, thoáng cái đã "nhảy" ra ngoài.

Cảnh tượng như vậy làm cho Lorna ngẩn người, mãi đến khi cô ta nhìn thấy một hòn đá rơi xuống đất và lăn đi.

Người kia, hắn bắt lấy hòn đá mình ném ra rồi còn dùng nó đập bay túi của mình à?

Lorna lập tức cảm thấy không thể tin nổi và cả nỗi sợ hãi khi nghĩ lại.

Nếu hòn đá lớn này phải không đập về phía cái túi, mà đập ở trên người cô ta sẽ thế nào...

Ở khoảng cách gần như vậy, còn chính xác như vậy, cô ta muốn tránh cũng tránh không được...

Nhẹ thì đầu rướm máu...

Lorna lập tức cảm giác như bị điện giật, một nỗi khủng hoảng dâng lên trong lòng.

Cô ta không cần túi nữa, chân chạy không ngừng lao tới mấy chục bước và định chạy trốn tiếp.

- Sao cô chạy còn nhanh hơn thỏ vậy, đúng là linh hoạt.

Bên cạnh lại có tiếng nói vang lên.

Tóc gáy Lorna dựng ngược và nổi da gà, theo bản năng nhìn về hướng âm thanh truyền tới, lại cảm giác trong tay trống trải.

Trong tay cô ta vốn cầm cái ví tiền và điện thoại đã không cánh mà bay.

Đây là người sao? Quỷ thì có!

- A!

Một tiếng kêu chói tai vang lên, Lorna lập tức áp sát vào vách tường bên cạnh, giống như một bức tranh vẽ trên tường, sợ đến mức không dám cử động.

Cách người cô ta hai mét là người đàn ông đã làm cho cô ta khủng hoảng.

Lôi Nghênh giơ cao ví tiền và điện thoại trong tay, khách sáo nói với Lorna:

- Đừng kêu nữa, tôi chỉ lấy lại đồ của chúng tôi thôi. Cô đứng yên đấy, nếu còn chạy loạn nữa thì tôi không thể bảo đảm sự an toàn của cô đâu.

Lorna nói không ra lời, chỉ cố gật đầu.

Lôi Nghênh cầm ví tiền và điện thoại của Lâm Vi Vi, sau đó đi tới cái bàn gỗ cũ, nhét những tấm thẻ bị Lorna đổ ra vào trong ví.

- Ngươi muốn làm gì tôi?

Lorna không nhịn được hoảng sợ nói.

Người Châu Á này cho cô ta cảm giác vô cùng bất lực. Nếu có thể, bây giờ cô ta chỉ muốn rời đi, cũng không cần đồ của mình nữa, dù sao chúng cũng không có gì đáng giá.

Lôi Nghênh cất đồ của Lâm Vi Vi xong thì nhặt ba lô của Lorna trên mặt đất lên, xoay người ném lại cho cô ta rồi mới nói:

- Tôi đưa cô tới Cục cảnh sát.

Lorna ôm túi của mình, tỏ vẻ đáng thương cầu khẩn nói:

- Tôi không đi có được không?

- Không được.

Lôi Nghênh không chút cảm xúc, hoàn toàn không thương hại nói.

- Tôi còn có mười bảy, mười tám anh chị em cần chăm sóc, tôi không thể đi ngồi tù được, dù sao anh cũng đã lấy lại đồ của mình rồi, anh thả tôi đi có được không?

Lorna nói như muốn khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận