Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 993: Chuẩn bị sẵn sàng



Vào lúc này, Lâm Ngọc đang ngồi đối mặt với máy tính trong phòng làm việc, xem thông báo tin tức mới trên mạng nội bộ tập đoàn, liên quan đến quy tắc chi tiết của đại sự vụ quan dự bị.

Nét mặt hắn trước sau vẫn bình tĩnh như nước.

- Chi tiết quy tắc xuất hiện, lại có trình báo “ngày hết hạn”, nhất định là do thầy giáo làm.

Mặt ngoài Lâm Ngọc không biến sắc nhưng trong lòng dâng lên sự cảm kích vô cùng lớn.

Thầy giáo vì hắn đã tận tâm, tận lực.

- Mình đã ngu xuẩn biết bao nhiêu lần, đều quá chú ý đến tiếng tăm của bản thân, còn cùng người khác coi trọng công bằng, cũng chỉ vì mình lo lắng người ta nói thành tích của bản thân là do dựa vào thầy giáo mới có.

- Vì thế, mình đã làm trái sự sắp xếp của thầy vô số lần, từ chối thiện ý của thầy, không biết đã phụ bao nhiêu lòng khổ tâm của thầy rồi.

- Mà thầy vẫn không oán không hận, vẫn giúp mình, chờ mình thông suốt.

Lâm Ngọc cảm thán.

- Một năm qua, thầy đã mở ra sự che chở với mình, để cho mình nhìn thấy sự tàn khốc chân chính của công việc.

Như thầy giáo từng nói, tồn tại hợp lý thì tại sao ta lại phải chống cự.

- Mình rõ ràng nắm giữ những tài nguyên này nhưng lại không muốn tiếp thu, thậm chí có lúc còn bỏ đi không cần, thực sự là ngu xuẩn.

- Thầy giáo nói rất đúng, điều quan trọng là không phải chiếm được như thế nào mà là sau khi chiếm được, mình sẽ lựa chọn thế nào, làm như thế nào.

Ánh mắt Lâm Ngọc kiên định.

- Lần này, ta muốn ở dưới sự giúp đỡ của thầy giáo lấy được vị trí đại sự vụ quan dự bị.

- Ta cũng sẽ chứng minh, Lâm Ngọc ta hoàn toàn xứng đáng với chỗ ngồi kia.

Một phen cảm khái qua đi, Lâm Ngọc lại nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng.

- Kỳ thực, cậu cũng không phải là hoàn toàn không dựa vào ngoại lực, tổng giám đốc Hạ Hầu Khải chính là người bảo vệ sau lưng cậu.

- Tôi tiếp nhận sự trợ giúp của thầy giáo cũng coi như là công bằng.

- Chỉ có điều, lần này, tôi nhất định sẽ thắng cậu một bậc.

Lâm Ngọc tràn đầy tự tin, nhìn trợ lý của mình là Cao Bằng và Lưu Yến.

Bọn họ đã bắt tay vào chỉnh sửa tài liệu.

Kỳ thực, đã chỉnh sửa lại bảy tám phần, có điều, Lâm Ngọc yêu cầu liên tục kiểm tra, làm đến mức “hoàn mỹ mười phần”, không được sơ suất.

Chờ hội nghị lần này kết thúc, mình sẽ đi đăng ký công trạng, thuận tiện báo cáo vấn đề của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh. Chờ thứ hai kiểm tra đối chiếu sự thật, kết luận phần công trạng này, mình hoàn toàn xứng đáng là sự vụ quan số một, đại sự vụ quan dự bị.

Lâm Ngọc có chút kích động.

Hắn lại nhìn chằm chằm máy tính thêm lần nữa, chú ý chi tiết nội dung quy tắc hội nghị.

Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Xe taxi di chuyển như ốc sên, đúng là rất vững vàng.

Bạch Tiểu Thăng hỏi, tài xế nói rồi, cần một hai giờ mới đến nơi.

- Nhàn rỗi như vậy thì làm chút công việc chính đi.

Bạch Tiểu Thăng lấy laptop từ Lâm Vi Vi, đặt trên đùi.

Hắn muốn sắp xếp lại công trạng của mình rồi làm báo cáo vấn đề của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh, chờ đến công ty thì nộp.

Trong bản bút kí của Vi Vi có ghi lại cặn kẽ những tài liệu của vụ án kia.

Cô gái này thậm chí còn rất thận trọng, phân loại và ghi chép cực kì rõ ràng tất cả mọi thứ, vừa tra là sẽ hiểu ngay.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng không cần.

Tất cả mọi chuyện đều được Bạch Tiểu Thăng ghi nhớ lại, từ những thứ lớn như toàn bộ sự việc đến những thứ nhỏ như số liệu, hắn đều có thể tùy tâm sử dụng.

Bạch Tiểu Thăng điều chỉnh lại nhịp thở, đặt hai tay trên bàn phím.

Sau đó, mười ngón tay hắn cùng nhau chuyển động.

Một trận nhịp điệu âm thanh liên miên vang lên.

Đó là tiếng gõ bàn phím đến một loại tốc độ nhất định mới phát ra. Mười ngón tay của Bạch Tiểu Thăng nhanh như bay.

Đầu tiên là đánh văn bản, tiếp đến là chèn biểu đồ, hình ảnh.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng dùng hết toàn lực, tính tốc độ một người làm một việc, vậy có thể so sánh với mười người làm.

Vì thế, có lúc hắn sốt ruột về điều gì thì sẽ tự mình làm.

Nghe được âm thanh, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chỉ liếc mắt nhìn, trong ánh mắt lộ ra sự thán phục chứ không có quá mức ngạc nhiên.

Một năm qua, họ nhìn quá nhiều loại “tuyệt kỹ” này của Bạch Tiểu Thăng, nhìn mãi cũng thành quen.

Lâm Vi Vi còn đặc biệt so sánh qua, nếu chỉ tính đơn thuần tốc độ tay, ngay cả người cấp chuyên nghiệp đánh nhanh cũng không bằng hai phần ba tốc độ của Bạch Tiểu Thăng.

Hơn nữa, đây chưa phải cực hạn của Bạch Tiểu Thăng.

Lại thêm, người đó chỉ cần ghi chép những chuyện người khác nói, không cần suy nghĩ vấn đề.

Bạch Tiểu Thăng vừa đồng thời gõ, vừa phải suy nghĩ, rất khủng bố.

Tài xế trong thời gian chờ, buồn bực ngán ngẩm, nghe được động tĩnh này liền nghĩ là xe mình gây nên, lắng nghe bốn phía, cuối cùng vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Bạch TIểu Thăng đang gõ bàn phím, nhất thời hoảng sợ.

- Ôi trời, nhanh như vậy.

Bạch Tiểu Thăng đang “bận bịu” còn có thể ngẩng đầu cười nhạt với tài xế, đáp trả lại một câu.

- Không có gì, trăm hay không bằng tay quen.

Liên tiếp tắc đường hai giờ, Bạch Tiểu Thăng hoàn thành mọi chuyện không lãng phí chút thời gian nào, sau đó đưa cho Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh xem rồi làm kiểm tra.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, một người quay về phía máy tính, một người nhìn điện thoại di động, gọi là kiểm tra nhưng thực tế nhìn qua một lần, ngay cả dấu ngắt câu cũng không đổi.

- Thực sự không cần thay đổi.

Lâm Vi Vi lầm bầm.

- Có lúc, tôi thực sự cảm thấy chúng tôi đều dư thừa. Cậu làm những thứ này còn tốt hơn nhiều so với chúng tôi.

Lôi Nghênh cũng cảm thán.

- Thiếu đi hai người, có biết làm nhiều mệt không.

Bạch Tiểu Thăng nằm co quắp ở ghế sau, đồng thời xoa đầu mình.

- Ngất.

Đầu óc có chút nóng, bởi vì Hồng Liên tồn tại nên cách nói này đúng là cực kì sát với thực tế.

Mà lúc này, xe taxi đã vững vàng thông thuận đi nhanh, rốt cuộc qua đã qua đoạn đường tắc.

- Em một mực chú ý đến chi tiết quy tắc đại sự vụ quan dự bị, nhưng mà quy tắc sau không có vấn đề lớn. Anh Tiểu Thăng, anh có muốn xem không.

Lâm Vi Vi nói.

Điện thoại di động cũng có thể đăng nhập vào mạng nội bộ, chẳng qua có chút công năng không thể dùng.

- Ừm, anh xem một chút.

Bạch Tiểu Thăng lên tiếng. Hắn vừa nằm co quắp, vừa mở điện thoại di động của mình ra xem, vào bên trong mạng nội bộ xem tin tức, lướt xuống dưới xem.

Quy tắc đúng là không ít, có hơn mười điều nhưng trừ điều thứ nhất yêu cầu thời gian cụ thể, còn phải trình báo đăng ký, còn lại đều không quá quan trọng.

Ít nhất là, bọn hắn không cần quá bận tâm.

Cuối cùng, xe taxi dừng lại ở dưới tổng bộ. Bạch Tiểu Thăng cũng vừa đọc xong điều cuối cùng và ngồi dậy.

- Hội thảo nghiên cứu chi tiết quy tắc đại sự vụ quan dự bị cũng kết thúc.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Ba người đưa tiền xuống xe, đi thẳng vào cao ốc.



Văn phòng Hạ Hầu Khải.

Các vị đại sự vụ quan lần lượt rời đi, riêng Trầm Bồi Sinh bị lưu lại, ngoài ra còn có Trịnh Thiên Hồng.

Hạ Hầu Khải còn có chuyện khác muốn bàn giao lại cho hai vị đại sự vụ quan này.

Bên trong mọi người trò chuyện, ngoài cửa Lâm Ngọc đang đứng.

Trong tay hắn cầm một tờ báo cáo.

Hắn đang đợi Trịnh Thiên Hồng.

Chỉ cần đăng ký công trạng, vấn đề của Lục Tri Tâm và Triệu Bắc Thanh có trong danh sách đăng ký, hắn coi như là đã ổn thỏa.

Có điều, Hạ Hầu Khải, Trầm Bồi Sinh và Trịnh Thiên Hồng vẫn đang nói chuyện ở trong.

Trước cuộc họp, Lâm Ngọc đã đợi hai giờ, hiện tại, hắn cũng không quan tâm chờ lâu một lúc.

Vì thế, hắn quyết tâm chờ đợi.

Thời điểm lâm Ngọc đang chờ đợi, bỗng nhiên bên cạnh hắn truyền đến một giọng nói.

- Sự vụ quan Lâm Ngọc, đã lâu không gặp. Làm sao, anh cũng có chuyện tìm Hạ lão sao?

Lâm Ngọc nghe được âm thanh này, con ngươi nhất thời co rụt lại, quay đầu nhìn người đã tạo cho mình kí ức sâu sắc nhất.

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Ngọc nở nụ cười.

- Nếu anh đã có chuyện phải làm, xem ra, tôi chỉ có thể xếp hàng phía sau.

Bạch Tiểu Thăng khôi hài nói.

Lâm Ngọc nhìn Bạch Tiểu Thăng, người đã từng là đối thủ, sau đó sẽ bị chính mình triệt để đánh bại.

- Cậu đi tìm Hạ lão sao, sự tình gấp hơn tôi, vậy mời cậu trước.

Bỗng nhiên, Lâm Ngọc muốn giảng điểm phong độ với Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận