Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 549: Thọ yến kết thúc



Mưu Ngọc Thiên hét lớn một tiếng, thân phận của Bạch Tiểu Thăng rốt cục cũng bị phơi bày ra ngoài sáng, toàn trường lập tức rung động.

Không riêng gì người của Lý gia chấn kinh mà ngay cả người của Bạch gia cũng bị giật mình!

Lúc đầu mọi người đều một mực nghĩ Bạch Tiểu Thăng là phó tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh, hắn cũng im lặng không nói rõ ràng.

Không nghĩ tới, hắn vậy mà lại là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh! Còn là hội trưởng của liên minh truyền thông Trung Kinh!

Trẻ tuổi như vậy, thành tựu như thế, càng khiến các nhân vật số một ở giới kinh doanh Trung Kinh, bí thư của thị trưởng Thiên Thanh phải tự mình đi ra mời rượu!

Những người trẻ tuổi tại hiện trường nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt sốt ruột, ngoại trừ kính sợ còn có súng bái.

Tin tưởng từ nay về sau, Bạch Tiểu Thăng sẽ trở thành hình mẫu cho mọi người noi theo.

- Cũng không lạ vì sao Tiểu Thăng nói nó đi đến đâu của được ngồi ghế khách quý!

Bạch Nhiên nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, vui lòng phục tùng.

Bạch Phỉ đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, cái eo thẳng tắp, một mặt tự hào.

Các chú, các bác của Bạch gia cũng bị chấn kinh làm cho im lặng, sau đó gương mặt từng người đều hồng nhuận phơn phớt, một mặt kiêu ngạo.

Bạch Minh Hành, Lý Thu Vân sau khi kinh ngạc xong thì rất vui vẻ, con của mình có thành tựu như vậy, bọn họ là cha mẹ tự nhiên là vô cùng cao hứng.

Lý gia, do Lý Văn Tôn cầm đầu đều có ánh mắt phức tạp.

Lý Phi Thiên thì ngây người ngay tại chỗ, im lặng thật lâu.

Cha con Chu Nhất Phát cũng giữ im lặng ánh mắt mang thần thái lấp lóe nhìn vào ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng.

Những người khách quý đi theo Chu Nhất Phát đến đây đều nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong ánh mắt tràn đầy kính sợ. Bọn họ cũng từ các nguồn khác nhau nghe qua một chút "Sự tích" của Bạch Tiểu Thăng, tự nhiên không thể bởi vì tuổi tác của hắn mà khinh thị hắn.

- Không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được Mưu tiên sinh, tôi và ông cũng coi như là có duyên phận.

Bạch Tiểu Thăng đặt chén rượu xuống, sau đó ngồi xuống.

- Hiếm có cơ hội tốt như vậy, Mưu mỗ muốn cùng Bạch tiên sinh uống thêm vài chén.

Trên mặt Mưu Ngọc Thiên tràn đầy nụ cười, không khách khí kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Cơ hội tốt như vậy có thể cùng vị Bạch tổng này lôi kéo quan hệ, hắn làm sao có thể bỏ lỡ!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng không cự tuyệt.

- Coi như hắn là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, vậy thì thân phận và địa vị so với Mưu tiên sinh cũng hoàn toàn không cần kiêng kị vì thế cũng không cần nịnh hót người ta làm gì.

Lý Phi Thiên nhịn không được kéo Chu Bình bạn của mình lại gần dò hỏi.

Chu Bình cười một tiếng đắng chát, dùng thanh âm cực thấp đáp lại.

- Tôi làm sao biết được!

Dù gì thì bọn hắn cũng không ở tại Trung Kinh, hoàn toàn không biết rõ ở Trung Kinh Bạch Tiểu Thăng đã có những "Chiến tích" kinh khủng gì. Nào là đánh tan Doãn gia, đánh Trương gia, dốc hết sức mưu đồ đại cục, khiến thị trưởng ưu ái mưu cầu danh lợi!

Huống chi, Mưu Gia có hai công ty mấu chốt đang chuẩn bị tiến vào Trung Kinh, nhất định phải dựa vào truyền thông Trung Kinh trợ lực.

Bạch Tiểu Thăng là nhân vật như vậy, Mưu Ngọc Thiên đương nhiên phải toàn lực kết giao, không dám có chút đắc tội.

Tiếng nghị luận của Lý Phi Thiên, Chu Bình truyền vào trong tai Chu Nhất Phát, Hậu Giả lườm bọn hắn một chút, thần sắc rất không vui biểu hiện là hai người mau ngậm miệng lại.

Sau đó gương mặt Chu Nhất Phát liền xuất hiện nụ cười đi lên trước nói.

- Tôi cũng muốn cùng Bạch tổng uống một chén, không biết có thể không.

Bí thư thị trưởng cũng chủ động yêu cầu ngồi vào vị trí!

Đám người âm thầm nuốt ngụm nước miếng.

- Xin mời.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng đáp ứng.

Chu Nhất Phát kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh Mưu Ngọc Thiên.

- Chu bí thư, Mưu tổng hai vị muốn uống rượu nói chuyện phiếm thì không cần ngồi ở ngoài này đâu, cùng chúng tôi đi vào bên trong đi.

Lý Phi Thiên đi tới cười bồi một tiếng, hắn lập tức nhìn qua Bạch Tiểu Thăng một chút, cũng cười nói.

- Bạch biểu đệ, cũng vào bên trong ngồi đi!

Bạch Tiểu Thăng cười, không nhìn Lý Phi Thiên chỉ nhìn xung quanh đại viện tìm kiếm thân ảnh của Thiên nhi.

- Bên ngoài tốt hơn vừa rộng vừa thoáng!

Mưu Ngọc Thiên nhìn bốn phía, kìm lòng không được nhíu nhíu mày.

Bàn này ở vị trí quá lệch, căn bản là nơi hẻo lánh nhất!

Người Lý gia thật không biết là nghĩ như thế nào, mắt chó coi thường người khác sao, vậy mà an bài cho Bạch Tiểu Thăng ngồi ở chỗ này!

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng không nể mặt mũi, nên...!

- Không sai, chỗ này hoàn cảnh rất tốt!

Giọng nói của Mưu Ngọc Thiên âm trầm không ít, phụ họa theo Bạch Tiểu thăng.

- Hai vị đã cảm thấy nơi này lịch sự tao nhã thì tôi cũng xin ở đây bồi tiếp.

Chu Nhất Phát cười nói.

Nụ cười trên mặt Lý Phi Thiên lúc này đã cứng đờ, hắn hoàn toàn đứng như trời trồng tại nơi đó.

Lý Văn Tôn cũng có tâm đi qua, lại bị mọi người nhìn trừng trừng thật là quá mất mặt.

- Phi Thiên, tiếp đãi không được chu đáo, hay là Mưu tổng cùng Tiểu Thăng đổi một bàn tiệc rượu, mọi người. . . Tiếp tục ăn uống có được không!

Lý Văn Tôn cười ha ha nói, sau đó quay trở về trong phòng.

Còn đứng đây đợi tiếp cũng chỉ rước lấy nhục mà thôi.

Lý Phượng Quan cười một tiếng, cũng đứng lên theo Lý Văn Tôn trở về.

Dư Thanh Mai hơi có chút thất hồn lạc phách, cũng quay trở lại.

Lý Phi Thiên đắng chát nờ nụ cười, nhưng lại không thể không giả bộ bộ ra một bộ dáng không có gì, lăn săn gọi người thay một bàn tiệc mới.

Tiệc rượu tiếp tục, ánh mắt của mọi người lại rơi vào trong góc hẻo lánh nhất, nhìn một bàn tiệc rượu chỉ có ba người, bên trong ánh mắt đều có tia kính sợ.

Nơi hẻo lánh nhất trong bữa tiệc lại là nơi tôn quý nhất.

Bạch Tiểu Thăng, Mưu Ngọc Thiên, Chu Nhất Phát chuyện trò rất vui vẻ, rất thoải mái.

Càng về sau, Lý Phi Thiên mặt dày ngồi kế bên họ nở nụ cười hùa theo.

Lý Phi Vân, Lý Phi Yến ở xa xa nhìn qua bên đó cũng cảm thấy xấu hổ thay cho vị anh họ này của mình.

Thọ yến có đoạn nhạc đệm này, toàn bộ tiết tấu tựa hồ cũng có chút loạn, cuối cùng các tiết mục kết thúc thọ yến có chút qua loa.

Ăn cơm xong, Mưu Ngọc Thiên tựa hồ còn lưu luyến không muốn ly khai, sau đó lại nói mình có hành trình khác nên không thể không đi, thịnh tình mời Bạch Tiểu Thăng khi về Trung Kinh thì đến nhà hắn làm khách.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu đáp ứng.

Thấy vậy Mưu Ngọc Thiên rất cao hứng.

Nhìn Mưu Ngọc Thiên muốn đi, Chu Nhất Phát liền đứng lên chuẩn bị rời đi, Chu Bình cũng đi theo hộ tống. Những vị khách quý do Chu Nhất Phát mang tới cũng lục tục ly khai.

Lập tức mọi người rời đi hết, người đi hết, cùng Lý gia cái gì hợp tác, coi là thất bại.

Lý gia giữ chân không được, cũng chỉ đến đưa mọi người ra về.

Một bên khác, Lý Phượng Quan cũng tạm biệt anh của mình nói chuẩn bị ngày mai ly khai.

Lý Văn Tôn khách sáo giữ lại một lúc nhưng không được nên thôi cũng không cưỡng cầu. Dư Thanh Mai thủy chung có chút thất hồn lạc phách, trầm mặc không nói.

Tiệc rượu kết thúc, người Bạch gia trở lại về tiểu viện mình được an bài.

Người Lý gia thì lại bận rộn, thu thập tàn tiệc, rất nhiều còn rung động trước những việc mà người Bạch gia đã làm.

Lý Phi Thiên cũng như thế.

Nhưng vật bị hắn trước sau như một xem là tầm thường nhưng lại đè áp hắn trước mặt mọi người tư vị kia thật không dễ chịu!

Đặc biệt là từ miệng của ông mình biết được, ngày mai Bạch Tiểu Thăng bọn hắn sẽ rời đi.

Lý Phi Thiên càng hắn không thể tiếp nhận được.

- Ta Vẫn chưa cùng người thi đấu qua thì làm sao ngươi có thể đi được! Ngươi đã là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, vậy ta càng phải thắng ngươi!

Lý Phi Thiên vụng trộm, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt chiến ý sôi trào.

Đêm đó, Lý Phi Thiên xuất hiện tại tiểu viện mà Bạch gia ở, tìm được Bạch Tiểu Thăng.

Thái độ của hắn vô cùng nhiệt tình, đối Bạch Tiểu Thăng thịnh tình mời.

- Bạch biểu đệ, các em xế chiều ngày mai hãy đi nha, buổi sáng ngày mai có thể đến công ty tài chính Thiên Phúc của anh ngồi một chút không? Anh biết rõ em học rộng tài cao, có nhiều thứ cần em chỉ bảo một phen, còn liên quan đến việc đưa ra sản phẩm mới, nếu như em cảm giác không sai thì công ty của chúng ta cũng có thể hợp tác một tí.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ánh mắt Lý Phi Thiên, lập tức cười.

Thông qua hệ thống phân tích nét mặt chỉ cần một biểu hiện nhỏ bé của Lý Phi Thiên Bạch Tiểu Thăng cũng đã nhìn được sáng tỏ ý đồ thật sự của hắn rồi.

Theo như Lý Phi Thiên nói là nhờ mình qua khảo sát để tìm phương diện hợp tác, không bằng nói, hắn hôm qua đánh cược thua nên không cam tâm, còn muốn thắng mình để lấy mặt mũi trở về!

Thật đúng là chấp nhất a!

Bạch Tiểu Thăng lúc này cười, gật gật đầu.

- Cũng tốt, vậy buổi sáng ngày mai tôi sẽ đi tới chỗ của anh ngồi một chút thuận tiện nhìn xem sản phẩm mới của các ngươi.

Còn có, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!

Bạn cần đăng nhập để bình luận