Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 657: Tụ tập ở Thiên Trản Lâu



Thiên Trản Lâu là nhà hàng nổi tiếng nhất Trung Kinh nằm ở phố bắc đại, hoàn cảnh lịch sự cùng sự tao nhã để nơi đây trở thành nơi tốt để đãi khách.

Nơi này lấy khẩu vị mặn làm chủ, chua cay làm phụ, gà phiến Phù Dung, vây cá chỉ đào, gà giòn xốp hương, trứng cá mực xanh nổi tiếng xa gần.

Ở đây không có phòng chỉ phân hai sảnh nam bắc.

Trong mỗi sảnh đều rất chú ý đến bố cục, ở trong có đặt nhiều bàn ăn được chia cách bởi các tấm gỗ, từ đó trở thành một không gian tương đối riêng tư.

Nếu muốn tìm người thì trừ khi họ ở trong tầm mắt, nếu không chỉ có đi đến bên cạnh mới có thể thấy rõ.

Đối diện nàng là một cô gái có thân hình thon dài.

Cô gái kia nếu so với Bạch Tiểu Thăng thì còn nhỏ hơn mấy tuổi, mắt ngọc mày ngài.

Nhất là mái tóc màu nâu cuộn sóng làm cho nàng thêm phần ngọt ngào mê hoặc.

Kiểu tóc này giống như đúc với Triệu Thiên Trạch, bóng lưng của hai nàng cũng rất giống nhau.

- Thiên Tầm, em không có chuyện gì làm hay sao. Chị thật không phải là đi ra mắt, đến tìm người kia để bàn bạc thôi.

Phùng Ly có chút giở khóc giở cười nói với cô bé trước mặt.

Cô bé này là con gái của thầy Hoắc Đông, Hoắc Thiên Tầm.

- Chị Phùng Ly, em không có nói chị đến ra mắt, em chỉ tới xem một chút thuận tiện đưa ra một cửa ải.

Hoắc Thiên Tầm cười hì hì nói.

- Cửa ải, cửa ải gì?

Phùng Ly giật mình.

Cái này không phải là nói về chuyện ra mắt sao!

- Chị là giám khảo còn anh ta là người hậu tuyển, em nói như thế nếu để cho người khác nghe được thì lúc đó chị giải thích làm sao!

Phùng Ly gấp giọng nói.

- Em nói cái gì mà để chị giải thích không được?

Hoắc Thiên Tầm nói,

- Em chẳng qua chỉ là muốn xem thử anh ta có bao nhiêu bản sự để cho chị cùng cha em khen không dứt miệng như thế. Em nói đưa ra cửa ải ý là muốn xem năng lực của anh ta thôi. Chị nghĩ cái gì thế?

Phùng Ly sững sờ.

- Chị, chị cũng cho là em có ý này…

Phùng Ly lầm bầm.

Hoắc Thiên Tầm cười trộm. Nàng chỉ đang trêu chọc chị Phùng Ly thôi.

Cũng không biết người kia dáng dấp ra sao, nghe cha nói anh ta có học vấn rất tốt, dáng dấp lại đẹp trai.

Bằng thẩm mỹ của cha thì có lẽ mình nên chờ mong thấp một chút.

Nhưng mà, học vấn của anh ta ngay cả cha cũng phải bội phục, lại làm tổng giám đốc thì chắc tuổi tác cũng không nhỏ, có lẽ là một ông chú đẹp trai!

Hai mắt Hoắc Thiên Tầm tỏa sáng.

Mấy bộ phim gần đây cũng có ông chú đẹp trai.

Một tới hai đi làm cho nàng cũng mong chờ đối với ông chú đẹp trai.

- Xin chào, sự vụ quan Phùng đến lâu rồi chứ.

Bỗng nhiên một giọng nói truyền đến.

Hoắc Thiên Tầm vội vàng nhìn sang.

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc đen mắt đen đi tới.

Ánh mắt của anh ta rất thâm thúy, nụ cười ấm áp, trừ cái đó ra thì không có gì hiếm lạ.

Là người này sao?

Hoắc Thiên Tầm cố gắng tìm điểm khác thường của Bạch Tiểu Thăng, nhưng nhìn thế nào thì cũng quá mức phổ thông.

- Rất bình thường mà, cũng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, không ổn trọng, cũng không cười âm u hay vẻ mặt thâm trầm.

Hoắc Thiên Tầm có chút thất vọng.

Theo nàng, gương mặt của Bạch Tiểu Thăng so với rất nhiều học sinh khác thì cũng không tính là xuất chúng.

- Cũng không lâu, chúng tôi mới đến thôi.

Phùng Ly đứng dậy cười nói.

Mặc dù nàng là giám khảo, lại là sự vụ quan nhưng bây giờ là do nàng đến thỉnh giáo người ta nên tất nhiên phải khách khí.

Mắt nhìn hai người này vừa xa lạ lại khách sáo, sự thất vọng ban đầu của Hoắc Thiên Tầm đối với Bạch Tiểu Thăng lập tức thay bằng vẻ hào hứng.

- Vị này là?

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn về phía Hoắc Thiên Tầm.

Hắn không nghĩ tới Phùng Ly lại mang theo một cô bé mà mình hoàn toàn không biết.

- Tôi là bạn của chị Phùng Ly.

Hoắc Thiên Tầm cho Bạch Tiểu Thăng một nụ cười.

- Đây là con của thầy tôi.

Phùng Ly giới thiệu.

- Xin chào.

Bạch Tiểu Thăng cười đưa tay qua.

- Chào anh.

Hoắc Thiên Tầm cùng Bạch Tiểu Thăng đơn giản nắm tay, sau đó nàng đứng dậy chạy đến bên người Phùng Ly cười nói,

- Anh ngồi đối diện để thuận tiện trò chuyện đi.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên đồng ý.

Phùng Ly bắt đầu gọi nhân viên phục vụ, sau đó chọn món ăn cho Hoắc Thiên Tầm rồi cùng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện.

Hôm đó, Phùng Ly ghi chép rất nhiều điểm sáng từ cuộc nói chuyện của thầy Hoắc Đông cùng Bạch Tiểu Thăng. Trong hai ngày này nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đạt được rất nhiều cảm ngộ nên bây giờ rất vội vã lấy ra giao lưu cùng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng vui lòng.

Hai người nói chuyện, Hoắc Thiên Tầm ngồi bên mới gọi xong món ăn nên nghe được không đầu không đuôi liền lập tức càng thêm buồn bực ngán ngẩm.

Hiệu suất của Thiên Trản Lâu rất cao, tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.

Đồ ăn đã được mang lên nhưng thấy hai người kia đang trò chuyện nhiệt tình, Hoắc Thiên Tầm lại phải một mình ngồi nhìn thức ăn.

Bàn của bọn họ ở nơi hẻo lánh cùng với một bàn khác ở trong góc.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên.

Triệu Thiên Trạch cũng ở đây, nàng còn mang theo La Y Y tới, đối diện bọn họ là tưởng Bắc Thành cùng tiểu Doãn.

Bởi vì bài trí trong cửa hàng làm hai bên không thể nhìn thấy nhau được.

Bọn người Triệu Thiên Trạch cũng đã tới được một lúc rồi.

Triệu Thiên Trạch cùng tưởng Bắc Thành đang nói chuyện cùng nhau, mà La Y Y lại có chút tức giận trừng mắt nhìn tiểu Doãn, người sau thì tươi cười còn mang theo vài phần xấu hổ, không dám đối mặt cùng Triệu Thiên Trạch.

Một người nếu muốn hoàn toàn không biết xấu hổ cũng phải cần có dũng khí cùng thiên phú.

- Tương Tổng, anh nói cùng hợp tác với chúng tôi thì không phải là quá buồn cười sao, các người đang cầm phối phương của chúng tôi đó!

Triệu Thiên Trạch cười nói.

Cùng với người trộm đi cơ mật của mình ngồi chung một chỗ, lại còn có thể nói chuyện bình thường, phần định lực này cũng rất lớn.

- Triệu tổng, chỉ cần chúng ta hợp tác thành công thì phối phương kia vẫn là của các cô! Mặt khác, chúng tôi cũng có thể tận lực đền bù tổn thất mà.

Tưởng Bắc Thành cười nói.

- Hợp tác thế nào?

Triệu Thiên Trạch hỏi.

- Hai bên ký một bản hợp đồng, mặc kệ nước hoa ở lần thi đấu này được giải gì thì quyền sở hữu đều là của các cô.

Tưởng Bắc Thành nói.

Triệu Thiên Trạch ra hiệu hắn tiếp tục nói.

- Nhưng tôi muốn quyền tiêu thụ ngang nhau, trong vòng mười năm các cô phải cung cấp cho chúng tôi với giá vốn!

Tưởng Bắc Thành nói,

- Triệu tổng, các cô cũng không tính là thiệt thòi gì, mười năm này chúng tôi sẽ đưa nước hoa lên quảng cáo làm cho nó nổi tiếng.

- Ha ha, Tương tổng anh coi nước hoa là thương phẩm nhỏ giá năm tệ sao, lại còn cung cấp theo giá vốn mười năm! Anh có ý tưởng như thế thì cứ dứt khoát đi cướp đi.

Triệu Thiện Trạch cười to nói.

- Triệu tổng không đồng ý sao? Cũng được, dù sao bữa cơm này còn thời gian rất dài, rao giá trên trời trả tiền ngay tại chỗ, chúng ta cứ chậm rãi thương lượng.

Tưởng Bắc Thành cười nói.

Hắn kết luận Triệu Thiên Trạch đã tới là phải thu về phối phương bị đánh cắp.

Chỉ cần không chân chính vạch mặt thì hai bên có thể đàm phán.

Bên trong Thiên Trản Lâu, hai bàn đều có người đang nghị luận mà chưa phát giác.

Nhưng bên ngoài tiệm cơm lại đến một đám người.

- Tôi đã điều tra rồi, người đang ở chổ này!

Vẻ mặt Bạch Kiêu Thừa tươi cười nói với Trịnh Thanh Hồng ở kế bên,

- Lần này ngài theo tôi đến đây đảm bảo sẽ được mỹ nhân ưu ái, chuyện này tôi rất có kinh nghiệm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận