Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 581: Trong Lúc Vô Tình Thua Một Ván



Quý Minh Dương đã công nhận Bạch Tiểu Thăng đến một độ cao nhất định.

Nhưng Trương Manh ngồi một bên lại cảm thấy hợp tình hợp lý, Bạch Tiểu Thăng có đủ điều kiện này.

Nghe lời nói của Quý Minh Dương, có mấy phần giận dữ, ở bên kia điện thoại thị trưởng Tô Xu cũng im lặng một chút nhưng vẫn còn rất mạnh miệng,

- Được rồi, ông yêu người tài, tôi sẽ không nói nhiều! Nhưng sau mọi thứ người thắng vẫn là truyền thông Thiên Chinh của chúng tôi, việc này chứng tỏ truyền thông Thiên Chinh của chúng tôi thành công cũng có chỗ hợp lí, chúng tôi đã đi qua công ty bên kia để khảo sát, nếu như Bạch Tiểu Thăng muốn học hỏi một ít kinh nghiệm, tôi sẽ nói Mục Bắc Thần truyền thụ cho cậu ta một chút kinh nghiệm. . .

- Miễn đi!

Quý Minh Dương lạnh giọng nói,

- Cô giữ nó cho mình đi! Trung Kinh của chúng tôi kinh nghiệm có rất nhiều, nếu các người muốn đến học hỏi, chúng tôi sẽ rất hoan nghênh!

- Hẹp hòi.

Đầu bên kia điện thoại, thị trưởng Tô Xu hừ một tiếng,

- Được rồi, tôi sẽ gọi điện lại cho ông sau.

Điện thoại lập tức cúp máy.

Quý Minh Dương buồn bực đem điện thoại ném lên bàn.

Lúc ban đầu, đây không phải là vấn đề lớn, tuy có thua nhưng ông ta vẫn không hề cảm thấy buồn.

Nhưng thị trưởng Tô Xu lại quá khinh người!

Luôn miệng khoe khoang một phen, chứng tỏ rằng Bạch Tiểu Thăng không bằng Mục Bắc Thần!

- Nói toàn điều tào lao, Tiểu Thăng không bằng tên Mục Bắc Thần kia sao? Thì cho là đúng đi! Nhưng tên Mục Bắc Thần kia có thể đưa ra một mô hình phát triển mới để có lợi cho việc phát triển thành phố sao!

Quý Minh Dương hầm hừ nói.

Một bên, Trương Manh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi im re như lão tăng ngồi thiền.

Sau bữa cơm trưa, Bạch Tiểu Thăng trở lại văn phòng, trông như thường lệ sắp xếp lại thông tin, chuẩn bị cho buổi báo cáo trong tỉnh vào ngày mai.

Lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua và thấy đó là một số xa lạ.

- Alo!

Bạch Tiểu Thăng bắt máy, đặt vào tai.

- Là Bạch tổng sao, tôi là Mục Bắc Thần.

Trong điện thoại, truyền đến một giọng nói không nhanh không chậm.

Mục Bắc Thần?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày lại.

Đối phương có thể lấy được số di động của cậu, cũng không ngạc nhiên, nếu mình muốn thì cũng làm được.

Chỉ là cả hai người không có quá nhiều giao lưu.

Lại là ngay tại lúc này. . .

- Nguyên lai là Mục tổng, ông có chuyện gì sao?

Thanh âm của Bạch Tiểu Thăng vẫn rất bình tĩnh, đặt câu hỏi.

Điện thoại bên kia, Mục Bắc Thần cười.

- Bạch tổng, tôi tin tưởng cậu đã nhận được tin tức, truyền thông Thiên Chinh của chúng tôi đã đạt được danh hiệu là một công ty gương mẫu cấp tỉnh.

Trong thanh âm của Mục Bắc Thần có một tia đắc ý nhàn nhạt.

- Xin chúc mừng. Mục tổng gọi điện thoại cho tôi, chỉ để khoe khoang điều đó sao?

Bạch Tiểu Thăng vẫn nhàn nhạt nói lại,

- Vậy thì mục đích của ông đã đạt được rồi.

- Không không, tôi không muốn khoe khoang với Bạch tổng vấn đề này.

Thanh âm của Mục Bắc Thần trở nên vui sướng.

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng cũng không sai, thực tế hắn cũng muốn thể hiện bản thân!

Vì sao nhân vật phản diện trong phim, luôn chậm chạp không kết liễu nhân vật chính, luôn muốn ở trước mặt người ta đắc ý một phen.

Khoe khoang, là niềm vui sau khi chiến thắng.

Mặc kệ là trí thông minh cao bao nhiêu, cũng không thể bỏ qua thói quen này.

Nếu như thắng đối phương, không thể khoe khoang một phen, thì chiến thắng còn có nghĩa lý gì!

Đương nhiên, đối với Mục Bắc Thần, hắn khoe khoang, luôn xuất hiện trong trường hợp đối phương không thể lật bàn được, chẳng hạn như bây giờ!

Tuy nhiên hắn gọi cú điện thoại này cũng không phải để khoe khoang.

Hắn có mưu đồ khác!

- Vậy xin hỏi Mục tổng, ông còn có cái gì muốn dạy bảo.

Bạch Tiểu Thăng nói

- Không dám dạy bảo! Là như thế này, tôi biết rõ ở Trung Kinh của cậu có làm một mô hình liên minh công ty, hiện nay rất là mạnh mẽ. Theo tin tức chúng tôi nhận được, ngay cả bộ trưởng cũng đánh giá rất cao tài năng của cậu.

Mục Bắc Thần cười nói,

- Tôi cũng biết cậu chính là chủ tịch đầu tiên của liên minh truyền thông.

- Cho nên?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Cho nên, tôi muốn hợp tác với cậu. Nếu có thể, chúng tôi cũng muốn gia nhập cái liên minh này, cậu biết đấy, chúng tôi sắp trở thành một công ty truyền thông kiểu mẫu cấp tỉnh. Chúng tôi sẽ là thành viên bình thường, gia nhập liên minh của cậu, có thể không yêu cầu bất kỳ vị trí nào, chỉ là một thành viên bình thường mà thôi. Tôi nghĩ dựa vào mấy chữ "công ty kiểu mẫu cấp tỉnh", bên cậu chắc chắn sẽ không thiệt thòi.

Mục Bắc Thần nói.

Lời nói của hắn rất nghiêm túc.

Chỉ cần hợp tác, không nói yêu cầu, tham gia cuộc họp, mà không bàn điều kiện.

Giọng điệu cũng không có là người cõi trên, rất hòa nhã.

Dường như biết được Bạch Tiểu Thăng mới vừa bỏ lỡ cơ hội trở thanh một công ty kiểu mẫu cấp tỉnh, cũng không muốn kích thích Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy ông muốn cái gì?

Bạch Tiểu Thăng cười, hỏi lại.

- Tôi nghĩ rằng điều đó rất có triển vọng, muốn được đầu tư dài hạn.

Mục Bắc Thần nói,

- Không biết Bạch tổng nghĩ như thế nào?

Theo lý thì đây là một điều tốt, có thể nói cả hai cùng có lợi.

Bạch Tiểu Thăng ngẫm nghĩ, cười nói,

- Nếu Mục tổng đã đánh giá cao chúng tôi như vậy, thì tôi cũng không có gì để phản đối!

- Bạch tổng là đáp ứng rồi?

Giọng nói của Mục Bắc Thần mang theo vài phần kích động.

- Tôi không biết Mục tổng có điều tra điều này hay không?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hỏi.

- Cái gì?

- Tôi tuy là chủ tịch, nhưng không có quyền quyết định, mọi việc cần mọi người bỏ phiếu. Như vậy đi, Mục tổng. Tôi bây giờ bận rộn nên chưa thể tổ chức hội nghị về điều này, đợi tôi làm xong tôi sẽ đưa ra đề xuất với liên minh.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Bên kia điện thoại, Mục Bắc Thần cười ha hả nói,

- Vậy làm phiền Bạch tổng. Nói thật, Bạch tổng cậu là người lập ra liên minh, lúc trước tại sao phải đem quyền lực phân chia?

Trong thanh âm của Mục Bắc Thần lộ ra vài tia tiếc nuối.

- Bên chiếc giường êm ấm, tại sao phải để một tên ngủ ngáy ngay cạnh chứ!

Mục Bắc Thần nói thêm một câu, giọng nói mang theo vẻ kiêu ngạo.

Bạch Tiểu Thăng cười, nhẹ giọng nói,

- Mục tổng, tôi đã nói lúc trước. Con đường ông và tôi đi khác biệt, tôi rất khó giải thích cho ông hiểu!

Mục Bắc Thần trầm mặc một lát, lúc này mới cười ha hả,

- Vậy tôi liền chờ tin tức tốt của Bạch tổng, gặp lại sau!

- Gặp lại!

Cúp xong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng im lặng nhìn điện thoại di động của mình.

- Cái tên Mục Bắc Thần này, vừa cầm tới danh hiệu công ty kiểu mẫu trong hôm nay, vẫn kìm lòng không được khoe khoang với mình. Dường như hắn ta nghĩ rằng bản thân hắn là người cười cuối cùng vậy!

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, giống như không có bị tin tức đạt được công ty kiểu mẫu cấp tỉnh bên kia làm cho uể oải, thất lạc.

- Hắn muốn gia nhập liên minh của truyền thông Trung Kinh? Cái tên không lợi ích thì không làm này! Con xem trọng triển vọng của liên minh? Thật coi mình là con nít ba tuổi sao. . .

Bạch Tiểu Thăng khẽ lắc đầu, khẽ cười một tiếng, đem di động để qua một bên, tiếp tục sửa sang lại các tài liệu báo cáo theo một cách trật tự.

Sắp xếp xong tài liệu, Bạch Tiểu Thăng đi tới cánh cửa, giữ cửa khóa trái, đi về bàn cầm điện thoại di động lên, bấm số gọi.

- Alo, ngài khỏe chứ, tôi là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nói tên họ của mình cho người bên kia biết, giọng nói rất lịch sự.

- Bạch Tiểu Thăng sao.

Người bên kia cười nói,

- Tôi cũng nhận được tin tức, tôi đoán cậu sẽ gọi cho tôi. Vậy chúng ta hãy tán gẫu một chút?

. . .

Một bên khác.

Sau khi gọi điện cho Bạch Tiểu Thăng xong nụ cười của Mục Bắc Thần vẫn chưa tan.

- Thật là một chàng trai láu cá, thắng không kiêu, bại không nản, tuổi còn nhỏ mà giống như một con cáo!

Lời nói này của Mục Bắc Thần không phải mắng chửi người, mà là khen ngợi.

Một bên Liễu Nguyệt hỏi,

- Hắn cự tuyệt?

- Không có cự tuyệt, cũng không có đồng ý!

Mục Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt, lóe lên quang mang,

- Có kẻ này đứng đầu liên minh của truyền thông Trung Kinh, chúng ta muốn chiếm thị trường ở Trung Kinh, liền không có đơn giản như vậy! Thằng nhãi láu cá, trong chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận