Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 218: Các người đầu hàng đi



Tại ban ngày ban mặt, ăn cướp? !

Điều làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi nhất là, người lái xe buýt, vậy mà là đồng bọn với lũ cướp đó!

Các phụ nữ trong xe hét ầm lên, đàn ông cũng đều hoảng sợ.

Tình tiết ở trên TV, đang diễn ra ở trước mắt, ai mà không sợ!

- Đều có kêu, tôi xem ai dám lên tiếng!

Một tên cướp béo quát một tiếng, dùng đao trong tay, gõ lên thành xe.

Loảng xoảng bang.

Tiếng vang lanh lảnh, để cho mọi người run như cầy sấy.

Những người phụ nữ đang thét lên, nhanh chóng che miệng của mình lại, sợ bị bọn cướp chú ý tới.

- Chúng tôi chỉ vì tiền tài, sẽ không làm cho các người bị thương, nhưng nếu các người không thành thật, vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!

Tên cướp béo vung vẩy đao cười lạnh.

- Thế nhưng, chúng tôi không có mang nhiều tiền mặt.

Có người rụt rè nói.

Điều này thì đúng thế, người hiện đại bây giờ, còn có mấy người đi ra ngoài mang theo nhiều tiền mặt đây.

- Không quan trọng, chúng tôi cũng không phải là cướp cổ hủ, làm việc cũng cần theo thời thế.

Tên cướp béo nói chuyện, rất khách khí.

Phía sau hắn là một người cao, cầm lên hai cái đồ vật, một cái là pos, một cái là giấy cứng có mã hai chiều.

- Có thể quét thẻ, có thể quét mã!

Tên cướp béo cười nói,

- Lần này trở về thì yên tâm a. Thời gian có chút gấp, dùng cái này đi cướp bóc không dễ dàng a, rất dễ dàng bị điều tra ra, nên thời gian của chúng tôi cũng không nhiều a.

Người trong xe kinh hãi đến im lặng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy, cũng phục.

Đám người này vì đi cướp bóc, đúng là cái gì cũng dám làm, còn mang theo dụng cụ quét thẻ quét mã.

Tấm thẻ này của mình, nhưng có tới mười hai triệu, nhưng mình một đồng đều không muốn cho bọn hắn! Bạch Tiểu Thăng gãi gãi mặt.

- Đưa ra thôi, sau đó chúng ta sẽ không có chuyện gì, tiền có thể kiếm lại, mạng chỉ có một a!

Tôn Tử Thành run giọng nói.

Có người dẫn đầu, trong lòng mọi người lập tức buông lỏng.

- Vậy mới đúng chứ!

Béo giặc cướp cười tủm tỉm nói.

Một tiếng rên vang lên.

Người nằm ở chỗ ngồi phía trước bên cạnh tay lái, đỡ cái đầu nhổm dậy, hữu khí vô lực nói ra,

- Ôi chao, tôi nói đồng hương, anh cho tôi cái thuốc cảm mạo này, ăn vào làm sao lại choáng như thế a.

Sau khi tài xế kia triệt để mở mắt ra, ba thanh đao lạnh lẽo lóng lánh, gác trên cổ của hắn.

Lái xe lập tức tỉnh táo hẳn lại, trên trán thấm ra từng hạt mồ hôi to nhỏ.

- Đồng hương, xin lỗi, tôi khuyên anh nên thành thật một chút, đao không có mắt đâu.

Lái xe giả cười lạnh.

- Bớt nói nhảm, nhanh đi lấy tiền!

Tên cướp béo khẽ quát một tiếng.

Con đường này mặc dù ít xe, nhưng là tý nữa khẳng định sẽ có, tranh thủ thời gian chính sự mới tốt.

Tên cướp cao gật gật đầu, muốn hướng đi về trong xe, kết quả liếc nhìn thấy Dương Thiến Nhi, đôi mắt sáng lên,

- Anh, anh! Cái cô gái kia rất đẹp a, chúng ta tý nữa mạng nàng đi theo. Nếu chính sự đều làm xong, cũng không thể kém món này, bịt mắt của nàng lại, khi làm xong, nàng biết rõ chúng ta là ai sao!

Tên cướp béo rướn cổ lên nhìn, trong đôi mắt cũng có một tia dâm sắc,

- Được! Tiểu tử cậu thật biết nghĩ a!

]

Dương Thiến Nhi lúc đầu bị dọa hoảng, nhưng lại hết lần này tới lần khác nhìn trộm những người kia, khả năng đây là bản năng của phóng viên.

Nhưng mà, nàng nhìn thấy hai tên cướp nhìn nàng chằm chằm mà nghị luận, muốn dẫn nàng đi.

Dương Thiến Nhi vẻ mặt trắng bệch, hoảng sợ nói,

- Không được, không được! Tôi cho các anh tiền, tôi quét thẻ, tôi toàn bộ cho các anh, không cần dẫn tôi đi!

- Anh mau cứu tôi, anh tử thành!

Dương Thiến Nhi bắt lấy cánh tay Tôn Tử Thành lắc lư, van xin nói.

Tôn Tử Thành đắng chát lắc đầu.

Đối phương có ba người, không gian trong xe này lại nhỏ hẹp, sính anh hùng không có chút ý nghĩa nào.

- Thật xin lỗi.

Tôn Tử Thành cúi đầu xuống.

Dương Thiến Nhi gần như tuyệt vọng.

Hai tên cướp nhìn nàng sợ hãi bất lực, cười ha ha.

- Mau cứu tôi, ai mau cứu tôi đi, các anh nhiều đàn ông như vậy, mau cứu tôi!

Dương Thiến Nhi hướng về người trong xe hô.

Không ai đáp lại.

Những người đàn ông chốn thật sâu phía sau.

- Đừng uổng phí sức lực, còn sống quan trọng hay là còn trứng quan trọng, bọn họ vì mạng sống, trứng đều có thể không cần!

Béo giặc cướp cười to nói.

Bọn cướp, tùy ý cười to.

- Ba ba ba.

Trong xe, bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.

Đám người sững sờ, nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng đứng người lên, vỗ vỗ Dương Thiến Nhi bả vai, nhấc chân từ khe hở nhỏ bé chen ra ngoài.

- Mày làm gì!

Tên cướp béo quát to một tiếng.

- Anh không phải là muốn tiền sao, thì cũng phải có người thứ nhất a.

Bạch Tiểu Thăng trấn an nói, chờ hắn đứng ở cửa, cười nói,

- Nhưng mà, tôi không muốn cho.

Mày đùa chúng tao!

Tên cướp béo giận dữ, vác theo đao muốn đi tới.

- Anh sao lại chọc giận bọn hắn thế!

Dương Thiến Nhi bị dọa cho phát run, nhịn không được oán trách Bạch Tiểu Thăng.

- Có thể, mọi người không biết được thân phận của tôi.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói,

- Kỳ thật, tôi là một người cảnh sát!

Cảnh sát!

Các hành khách hai mắt tỏa sáng, trong lòng nổi lên hi vọng.

Dương Thiến Nhi sững sờ, cũng kích động lên.

Béo giặc cướp chau mày, sau đó cười ha ha,

- Mày hù dọa ai đó, ông đây cho mày có chút máu nhá, tao nhìn mày còn khoác lác nữa không!

- Các người biết rõ tối hôm qua, vì sao lại thất bại sao?

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy mập mạp tới gần, bỗng nhiên nói.

Tên cướp béo quả nhiên dừng chân lại, trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh nghi bất định.

- Các người tối hôm qua cố ý chế tạo lún, muốn cho tất cả mọi người xuống xe, để lái xe giả lôi theo đồ vật của mọi người chạy mất, là kế hoạch như thế này a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Người trong xe một trận châu đầu ghé tai.

Nguyên lai, còn có việc như thế!

Tên cướp béo ánh mắt có chút bất an.

Không sai, bọn họ kế hoạch ban đầu là như thế!

- Nhưng không thành công, các người nhìn thấy xe đi qua, nhưng không có theo dự đoán chạy, mà là dừng lại để cho người ta lên xe, để kế hoạch của các người thất bại. Về sau, nội ứng của các người thông báo cho các người sự tình có biến, để cho các người ở phía trước cản đường. Không sai đúng không.

Tên cướp béo ánh mắt lại biến đổi.

Không sai!

Người này làm sao mà biết được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ có người tiết lộ!

Không lẽ hắn đúng là cảnh sát?

Nếu thật là cảnh sát, đã sớm đứng ra!

Tên cướp béo có chút không chắc.

- Hắn không phải là cảnh sát!

Tôn Tử Thành chợt quát to một tiếng.

Trong xe lại rối loạn tưng bừng.

Dương Thiến Nhi có chút mơ hồ.

- Cảnh sát đang ở trên đường, lập tức sẽ đến, các ngưười trốn không thoát.

Bạch Tiểu Thăng duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tôn Tử Thành,

- Tôi khuyên các người, đầu hàng đi!

Tôn Tử Thành bỗng nhiên nhảy lên, một quyền đánh về phía Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vừa động, Bạch Tiểu Thăng một tay đã chém đến phần gáy của hắn, gọn gàng linh hoạt.

Dương Thiến Nhi thấy Tôn Tử Thành nhảy chồm lên, sau đó hai mắt trắng giã, ngất đi.

Nàng nghẹn ngào đối Bạch Tiểu Thăng nói,

- Anh, anh làm gì?

- Hắn cũng là cướp, cô tin không.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Dương Thiến Nhi không tin!

Người khiêm tốn hữu lễ như Tôn Tử Thành, làm sao có thể. . .

Bạch Tiểu Thăng không hứng thú giải thích cùng nàng.

- Anh là cảnh sát, vậy anh tranh thủ thời gian đi bắt bọn hắn đi!

Dương Thiến Nhi không chú ý được đến việc của Tôn Tử Thành, gấp giọng thúc giục Bạch Tiểu Thăng.

Dương Thiến Nhi trong lòng, cảnh sát liền nên bảo hộ mọi người, liền nên liều lĩnh xông lên.

- Chỉ bằng hắn? !

Tên cướp béo nhe răng cười nhào tới,

- Coi như là cảnh sát, cũng chỉ là một cái cảnh sát trống không, để tôi nhìn thử xem hắn tài giỏi thế nào, có qua nổi gia hỏa trong tay tôi không!

- Gia hỏa này của các người sao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đao trong tay tên béo, cười,

- Đúng dịp, lần trước thời điểm dừng xe, tôi cũng chuẩn bị một chút gia hỏa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận