Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1818: Bạch Tiểu Thăng "Nói mơ giữa ban ngày" (1)

Nghe Thôi Thần nói về sự kiện giá thuốc của công ty Ambre, khi Bạch Tiểu Thăng bảo Hồng Liên kiểm tra tin tức cũng đã điều tra ra được.

Thậm chí lúc đó chuyện này đã gây tranh luận và phản đối gay gắt trên phạm vi toàn thế giới.

Không chỉ là một loại thuốc này, công ty Ambre còn giữ độc quyền về nhiều loại thuốc đặc trị cho nhiều loại bệnh nặng, dược phẩm của bọn họ nổi tiếng với giá tiền rất cao, làm cho người bình thường chỉ có thể ngước cổ nhìn.

Còn nữa, mức giá dược phẩm của công ty Ambre trên thế giới có mức độ chênh lệch rất lớn giữa trong nước và nước ngoài, cao nhất có thể tăng lên gấp đôi!

Lúc này, thấy Thôi Thần nhắc tới vấn đề tăng cao giá thuốc ở Trung Quốc, Mã Vi Tiễn không để ý, ngược lại cười ha hả nói:

- Công ty đưa ra giá tùy thuộc theo tình hình thị trường khác nhau... tất nhiên cũng sẽ không giống nhau rồi.

Mã Vi Tiễn giả tiến để lùi tiếp tục nói với Thôi Thần:

- Ngài yên tâm, nếu như ngài bán thành quả cho công ty của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không để cho ngài thua thiệt. Nếu như ngài không muốn bán đứt một lần, chúng ta có thể ký một phần thỏa thuận chia hoa hồng, ngài thấy thế nào?

Mã Vi Tiễn nói đến đây còn tới sát trước mặt Thôi Thần bóp ngón tay và nhiệt tình nói:

- Ngài nghĩ đi, không quan tâm nó được bán với giá trên trời ở đâu đi nữa thì tiền càng nhiều, ngài cũng cầm được càng nhiều, vậy ngài chính là ngủ ở trên núi vàng núi bạc đấy. Chà chà, đây là chuyện rất tuyệt vời!

Mã Vi Tiễn lộ vẻ nóng mắt.

Sắc mặt Thôi Thần hơi trầm xuống.

Thôi Tuyết Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Mã Vi Tiễn và hừ lạnh một tiếng, có chút giễu cợt nói:

- Ý của ông là bảo anh họ tôi bán thành quả từ Trung Quốc đi, sau đó đi một vòng ở bên ngoài rồi dán nhãn mác nước ngoài bán về với giá cao, kiếm tiền là nước mắt và máu của người nước mình sao? Ngài Mã, ông thật sự đủ ác độc nhấm vào người ruột thịt của mình đấy!

Giọng điệu của Thôi Tuyết Tuyết rõ ràng không có thiện cảm.

Nghe ý của Thôi Tuyết Tuyết, nhìn vẻ mặt Thôi Thần, hai người này không bị tiền tài lớn từ trên cao rơi xuống đập cho bối rối, ngược lại có phần bài xích chán ghét.

Tam quan rất đúng đắn.

Bạch Tiểu Thăng lập tức có thiện cảm hơn với hai anh em có trình độ học vấn cao này.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng vậy.

Nghe Thôi Tuyết Tuyết giễu cợt nhưng Mã Vi Tiễn vẫn tươi cười và nhướng mày với cô gái. Ông ta ngồi thẳng người rồi mới nói:

- Cô Thôi, bây giờ tôi đã có quốc tịch nước M rồi, như vậy cũng xem như không còn là người Trung Quốc nữa.

Mã Vi Tiễn buông tay mỉm cười và nói:

- Thứ lỗi cho tôi không nhận lời chỉ trích của cô.

Thôi Tuyết Tuyết hơi ngẩn người rồi hừ lạnh một tiếng.

Mã Vi Tiễn vẫn rất đắc ý nói:

- Tự do quốc gia, quốc tịch rất tốt, nếu như hai người cần, công ty của chúng tôi rất sẵn lòng trợ làm giúp các người!

- Không cần!

Thôi Tuyết Tuyết lập tức chối:

- Con người tôi rất tùy tiện, ra cửa không mang theo tiền lại thích quét điện thoại. Tôi còn thích ăn bánh rán, bánh quẩy, nước M các người có thể quét điện thoại, mua bánh quẩy sao? Tôi còn thích đặt đồ trên mạng, cam tâm tình nguyện mua sắm online. So với chúng tôi, bên ông quá lạc hậu trên phương diện này.

Đúng là những lời ngầm châm chọc rất hay.

Mã Vi Tiễn không thể phản bác được chỉ cười ha hả.

- Nói rất hay, không phải cái gì của nước ngoài cũng tốt.

Lâm Vi Vi không nhịn được mà sáng mắt lên và thầm nói.

Thôi Tuyết Tuyết ngược lại rất hợp với tính cô.

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh cũng nhìn nhau và mỉm cười.

Mã Vi Tiễn không muốn tranh cãi với một cô gái nên quay sáng nhìn Thôi Thần, mỉm cười và nói:

- Bác sĩ Thôi, chúng ta vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi đi. Tôi biết ngài làm một người nghiên cứu y dược nên có một trái tim muốn cứu đời, đây tuyệt đối là việc tốt!

Mã Vi Tiễn giơ ngón tay cái lên nói với vẻ mặt tán thưởng:

- Thời nay không có nhiều người như ngài, tôi rất kính nể!

- Nhưng doanh nghiệp cũng không thể gánh hết vấn đề đặt giá cao này, đúng không? Quyền sáng chế dược phẩm mới được hai ba mươi năm, một vài thuốc đã phải đầu tư tới mấy chục thậm chí mấy trăm triệu. Càng không cần nói tới đầu tư nghiên cứu cho những loại thuốc khoa trương hơn. Sức người, thời gian, tài nguyên chi phí này đều là tiền thật cả. Doanh nghiệp tồn tại cũng là vì lợi nhuận chứ không phải làm từ thiện, nó cần quay vốn, nó phải kiếm được tiền, có thể không đặt giá cao sao?

Mã Vi Tiễn nói tiếp:

- Doanh nghiệp nghiên cứu về ngành y dược để kiếm tiền, bọn họ có khả năng đầu tư càng nhiều thì sẽ tiến hành nghiên cứu được càng nhiều loại thuốc, không phải sao? Như vậy mới có thể trị được nhiều loại bệnh. Nếu không, thuốc nghiên cứu ra bán với giá thấp, tiền chỉ bỏ ra mà không kiếm được lời, vậy mỗi doanh nghiệp đều đóng cửa, không ai còn muốn nghiên cứu ra loại thuốc mới nữa rồi? Lại nói, làm giá dược phẩm giảm xuống, vậy cũng liên quan tới thuế, dược liệu, cất giữ. Đây là chuyện lớn của chính quyền các ngươi, chúng tôi sao có thể thao túng được.

Mã Vi Tiễn nói mấy câu vẫn thấy Thôi Thần im lặng thì không khỏi cười, còn nhìn về phía Thôi Tuyết Tuyết nói với giọng điệu chỉ điểm cho trẻ con không hiểu chuyện đời:

- Cô Thôi, cô nói thử xem?

Thôi Tuyết Tuyết không nghĩ ra được lời lẽ nào tốt để phản kích, lập tức phẫn uất hừ lạnh một tiếng.

Mã Vi Tiễn thấy áp chế được Thôi Tuyết Tuyết thì lập tức cười đắc ý.

- Bác sĩ Thôi, vốn đầu tư cho loại thuốc mà ngài nghiên cứu ra cũng rất lớn. Tôi nghe nói lúc đầu không tìm được nhà đầu tư, ngài đã phải bỏ tiền trong nhà ra. Ngài cũng không thể để cho người nhà mất trắng nhiều tiền như vậy chứ? Chẳng lẽ bọn họ không có ý kiến sao?

Mã Vi Tiễn cười tủm tỉm và ân cần khuyên bảo, dụ dỗ:

- Ngài bán cho chúng tôi hay hợp tác với chúng tôi cũng được. Trong chuyện này, tôi bảo đảm sẽ nói chuyện với cấp trên giúp ngài, trên phương diện định ra giá cả... trên thế giới, tuyệt đối sẽ không bắt Trung Quốc phải trả với chi phí cao hơn. Ngài xem có được không?

Thôi Thần trầm ngâm một lát vừa muốn mở miệng, lại nghe được một tiếng ho khẽ truyền đến.

Ngay sau đó có người nói:

- Hai vị, tôi có thể chen vào một câu được không?

Mã Vi Tiễn sửng sốt và ngước mắt nhìn sang.

Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết, còn có Mã Vi Tiễn, trợ lý Tiểu Hứa cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Đối diện là hai người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông trẻ tuổi ngồi giữa đặc biệt có phong độ, vừa nhìn cũng biết không phải là người bình thường. Một nam một nữ ngồi hai bên anh ta. Người đàn ông thì cao to vạm vỡ, uy phong, người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp, dáng vẻ thoát tục. Hai người này cũng có khí chất hơn người.

Người vừa lên tiếng tất nhiên là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn người đối diện và đặt ly cà phê trên tay xuống.

- Thật ra, luận điệu của ngài Mã vừa rồi về chi phí nghiên cứu và hiệu quả, lợi ích của dược phẩm quả thật rất có lý.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Mã Vi Tiễn vừa nghe đối phương nói giúp cho mình thì lập tức nhìn Bạch Tiểu Thăng tươi cười, dùng ngón tay chỉ vào anh nói:

- Chà chà, nhìn đi, khắp nơi đều có người lý trí.

Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết cũng không nhịn được quan sát Bạch Tiểu Thăng, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng.

Cho dù trong lời nói của Mã Vi Tiễn có chút đạo lý, nhưng hai anh em bọn họ vẫn không gật bừa.

Bác sĩ có tấm lòng từ mẫu, bọn họ xuất thân là thế gia nghiên cứu về ngành y dược này, trong xương cốt muốn làm nghề y cứu đời, càng hy vọng có thể làm cho cuộc đời của mình có ý nghĩa, có thể cứu giúp được nhiều người hơn.

Có thể bây giờ có rất nhiều người cho rằng tư tưởng này là giả dối, cho rằng không còn người cao thượng như vậy tồn tại nữa.

Nhưng xã hội này thật sự không thiếu những người cao thượng, bằng lòng cống hiến cho đời mà không cần tiếng tăm gì. Chính nhờ có bọn họ, con người dần dần thoát khỏi đói nghèo, khỏi cái lạnh, cuộc sống càng lúc càng tốt.

Bạch Tiểu Thăng mở miệng nói Mã Vi Tiễn có lý, tất nhiên khiến cho trong lòng bọn họ nảy sinh sự bài xích.

- Doanh nghiệp phải lo nghĩ tới hiệu quả và lợi ích, cần phải có lợi nhuận, muốn thu vốn đã đầu tư về, điều này là có thể hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng làm như không nhìn thấy thái độ của hai anh em bọn họ, lại nói tiếp.

Mã Vi Tiễn vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói thế, quả thật đã muốn vỗ tay, trên mặt cũng tươi cười rạng rỡ.

- Nhưng tôi nói là phần lớn doanh nghiệp trên đời này.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Doanh nghiệp làm về ngành y dược bởi vì có đặc tính đặc biệt nên khi kiếm tiền cũng phải làm được bốn chữ - chú ý lương tâm!

Đầu đề câu chuyện của Bạch Tiểu Thăng nhất thời thay đổi làm cho Mã Vi Tiễn sửng sốt.

Ánh mắt Thôi Thần, Thôi Tuyết Tuyết cũng có chút biến hóa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận