Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1023: Cầm kiếm mà đến



Bạch Tiểu Thăng ngồi ở bên cạnh cửa sổ quán cà phê, nhìn về tòa cao ốc truyền thông Trung Kinh ở phía xa xa.

Thời gian bản thân mình rời đi bất quá chỉ là một năm mấy tháng mà thôi, cũng không nhiều lắm.

Lúc quay trở lại thế mà nơi này lại trở nên loạn thất bát tao như thế.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng không chút biểu tình cầm cốc cà phê lên hớp một hớp nhỏ.

Vị đắng chát đánh sâu vào vị giác.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lại ly cà phê rõ ràng là mình uống cà phê đen, mà tại sao nó lại khó uống đến như vậy.

Tâm tình quyết định mùi vị, lời này quả nhiên là không sai.

Đặt cái cốc cà phê xuống, mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn vào cửa sổ thủy tinh ở phía trên, nó phản xạ lại hình ảnh của bản thân mình, sắc mặt thật sự là rất khó coi.

- Cao Tư Vực!

Bạch Tiểu Thăng thì thào nhỏ giọng đọc cái tên này, trong ánh mắt lấp lóe sự sắc bén.

Lần này hắn trở về, trước khi rời đi đã đến chào hỏi với Hạ Hầu Khải trước một tiếng.

Trước lúc rời đi một khắc, Hạ Hầu Khải lại để cho Vương Mục Bắc truyền lại cho hắn một câu nói.

Bạch Tiểu Thăng còn nhớ rất rõ ràng.

Vương Mục Bắc nói như thế này:

- Hạ tổng để tôi nói với ngài như thế này "Đại sự vụ quan” bốn chữ này là đại biểu cho quyền uy tối cao trong Bộ sự vụ, là quyền lực đại diện cho mặt mũi của tổng bộ.

- Phàm là cố tình làm bậy, người không để ý tới lợi ích của tập đoàn đều sẽ bị nghiêm trị.

- Phàm là kiêu hoành vô độ, người xem thường đại sự vụ quan cũng sẽ bị nghiêm trị!

- Nếu như hai điều trên đều phạm phải, thì cho dù là sự vụ quan, người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, cũng có thể xử lý ở ngay trước mặt.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng không ngừng sáng lên.

- Lão gia tử, cố ý để cho Vương Mục Bắc nói với mình ba câu này, là muốn nói cho mình biết…

- Không cần phải khách khí sao!

Đồng thời vào đúng lúc này.

Ở văn phòng Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Hạ Hầu Khải buông văn kiện trong tay xuống, kéo cái kính lão xuống, nhận một chén trà mà Vương Mục Bắc đưa tới, thời khắc muốn uống thì bỗng nhiên ngừng lại:

- Bạch Tiểu Thăng đi đến Trung Kinh cũng được một tuần rồi phải không?

Vương Mục Bắc nhìn ngài ấy rồi trả lời.

- Dạ vâng!

Hạ Hầu Khải gật gật đầu, nhấp một hớp trà nhỏ.

- Cái kia có phải là … truyền thông Trung Kinh không nhỉ. Cái công ty kia muốn mở một cuộc hội đàm, cho dù hắn không phải là thành viên thì cũng nên đến.

Bạch Tiểu Thăng trước khi rời đi, đã cùng nói chuyện qua với Hạ Hầu Khải, muốn cho Hạ Hầu Khải nhìn qua những ý kiến mình muốn tạm thời xử lý.

Hạ Hầu Khải nhớ kỹ là Chu Hội muốn mở một cuộc hội đàm.

- Hẳn là nên đến.

Vương Mục Bắc gật đầu.

Theo lý thuyết mà nói, liên quan đến chỉ là một nhà lệ thuộc trực tiếp vào công ty con, cho dù chỉ là một cái sản nghiệp của tập đoàn ở thành phố, thì đối với Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc chưa đủ để được nhắc đến ở nơi này.

Thế mà Hạ Hầu Khải vẫn có thể nhớ rõ.

Đối với điều này, Vương Mục Bắc cũng không có chút nào ngạc nhiên.

- Ngài lo lắng là đại sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng không có hiểu được ý tứ của ngài?

Vương Mục Bắc đưa ra ý kiến hỏi.

Hạ Hầu Khải cười một tiếng.

- Cái thằng nhóc kia rất thông minh đó.

- Còn nữa, lần này khả năng là Cao Tư Vực đó đụng vào nghịch lân của hắn!

Ánh mắt Hạ Hầu Khải cũng là hơi lấp lóe.

- Lần trước, có người đi qua đây, tôi đã cảm thấy cần thiết phải gõ một chút.

- Vừa vặn lại có một cơ hội tốt như thế, như vậy thì liền để cho Bạch Tiểu Thăng đi làm thôi!

Hạ Hầu Khải ý vị thâm trường nói.

Hạng Trang mua kiếm. Ý, ở Bái Công!

….

Cốc cà phê của Bạch Tiểu Thăng mới uống được gần một nửa, Lâm Vi Vi liền đi vào quán cà phê.

Thời gian này người cũng ít, vị trí Bạch Tiểu Thăng ngồi lại rất hấp dẫn ánh mắt.

Ánh mắt Lâm Vi Vi quét qua, liền nhìn thấy hắn, cười nhẹ nhàng đi qua, đối diện với Bạch Tiểu Thăng mà ngồi xuống.

- Anh Tiểu Thăng, anh tới sớm thế, đã để cho anh chờ lâu rồi.

Lâm Vi Vi có chút áy náy cười nói.

Vốn là cô có thể tới sớm hơn một chút, bất quá chỉ là trên đường đi xe có hơi chút buồn phiền.

Bạch Tiểu Thăng dò xét Lâm Vi Vi.

Sau khi đi thăm viếng gia đình, tinh thần Lâm Vi Vi rất sung mãn.

- Khá tốt, anh cũng mới chỉ ngồi được có một lúc.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Em có muốn uống chút gì không?

- Không uống, chúng ta trực tiếp đi tới công ty thôi.

Lâm Vi Vi đề nghị.

Cô có chút vội vàng, muốn đi nhìn những người bạn ở truyền thông Trung Kinh kia.

- Ừm. Cũng tốt.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, đứng lên.

Vừa rồi, mắt nhìn thấy xe của thị trưởng Quý Minh Dương đi qua, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn nhanh chóng đi qua đó.

Cứ như vậy, hai người rời khỏi quán cà phê, đi bộ mấy trăm mét tiến về phía tòa cao ốc truyền thông Trung Kinh.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Lâm Vi Vi hào hứng dạt dào, hơi có chút chần chờ, nhưng mà vẫn nói:

- Vi Vi, anh có điều muốn nói với em.

Mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng có biểu lộ nghiêm túc, Lâm Vi Vi cũng khẽ giật mình.

- Liên quan tới tình trạng hiện nay của Truyền thông Trung Kinh!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Sau năm phút.

Bạch Tiểu Thăng cùng với Lâm Vi Vi đi tới phía dưới lầu của tòa cao ốc Truyền thông Trung Kinh. Cái vẻ hưng phấn muốn nhảy cẫng lên của Lâm Vi Vi đã được thay thế bằng vẻ mặt ngưng trọng.

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng vẫn một mực giấu diếm không nói.

Cho tới bây giờ, Lâm Vi Vi mới biết rõ, truyền thông Trung Kinh hiện nay đang lâm vào một cục diện vô cùng nghiêm trọng.

Kỳ thực là không riêng gì Truyền thông Trung Kinh, mà là toàn bộ những tập đoàn công ty ở Trung Kinh đều đã bị loạn thành một đoàn.

Hôm nay, đến cả thị trưởng Quý Minh Dương cũng phải đích thân đến.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta phải giải quyết những phiền toái này à?

Lâm Vi Vi nhịn không được mà hỏi.

Trước mắt, cần sử dụng thủ đoạn có lực chấn nhiếp mạnh mẽ, thì mới có thể sửa đổi được.

Bạch Tiểu Thăng giương đôi mắt to, hạ thấp giọng nói khẳng định.

- Không sai!

Sau đó, hai người tiến vào trong công ty, một đường đi thẳng.

Ven đường vậy mà không gặp được bao nhiêu người, càng đừng đề cập đến những gương mặt quen thuộc.

Nguyên bản Truyền thông Trung Kinh mười phần sức sống, khí thế sung mãn vậy mà trước mắt lại có chút âm u tràn đầy tử khí.

Vừa nghĩ tới nó đang bị chia cắt, muốn tách rời ném tới hai thành phố, Lâm Vi Vi đã cảm thấy trong người có chút khó chịu.

Tâm tình Bạch Tiểu Thăng đồng dạng cũng rất là không tốt đẹp như bình thường.

Thang máy một đường đi lên, cả hai người đều không mở miệng nói một lời nào, biểu lộ ngưng trọng.

Đi tới nửa đường, thang máy phát ra tiếng kêu "tinh" rồi đột nhiên ngừng lại.

Cửa thang máy mở ra, có người đi tới.

Đây vốn chỉ là một khúc dạo nhạc râu ria ngắn ngủi.

Chỉ là người tiến vào vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi thì cả người đều sững sờ.

Hai người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người tiến vào cũng sững sờ.

- Bạch, Bạch Tổng! Trợ lý Lâm!

Ánh mắt người kia xuất hiện vẻ ngạc nhiên, run giọng nói.

- Thạch Vũ!

Bạch Tiểu Thăng cười với hắn một tiếng.

- Từ khi chia tay đến nay, không có vấn đề gì xảy ra chứ?

Lúc Thạch Vũ mới tiến vào phòng truyền thông, năm đó đã cùng với Bạch Tiểu Thăng cùng nhau lập nên lịch sử huy hoàng.

Bây giờ gặp lại, vẫn xưng hô như ngày xưa.

Mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, biểu lộ của Thạch Vũ tựa hồ như vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Nhìn ra được hắn rất là kích động.

- Bạch tổng, công ty của chúng ta sắp xong đời rồi!

Thạch Vũ lại mở miệng, nói ra một lời như thế.

- Yên tâm, công ty không thể nào xong được.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng khẳng định nói như thế.

Chỉ một câu này, Thạch Vũ đã là người đàn ông lớn tuổi như thế mà lại trong ánh mắt rơm rớm nước mắt.

Đã từng trong quá khứ, thậm chí là bây giờ.

Trong lòng hắn, hình tượng Bạch Tiểu Thăng là vĩnh viễn không thể rung chuyển, là người nhiều lần sáng tạo ra kỳ tích.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời nào, hắn đều tin tưởng không một chút nghi ngờ.

- Bạch tổng, có ngài trở về thì thật là tốt. Chỉ cần ngài vừa trở về thì công ty sẽ có hy vọng.

Thạch Vũ run giọng nói.

Sau đó, giọng Thạch Vũ có chút vội vàng nói:

- Mới vừa rồi những nhân viên cũ của phòng truyền thông muốn từ chức tập thể, tôi đang muốn đi tìm Cao tổng. Ngài đã về đây, có muốn hay không cùng với tôi đi khuyên nhủ bọn họ một lời. Bọn họ là muốn rời đi đó.

Thạch Vũ rất là nôn nóng.

Lâm Vi Vi nhịn không được mà nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Bình tĩnh mà xem xét.

Bạch Tiểu Thăng hẳn là nên trực tiếp đi họp mới đúng, đi giải quyết những phiền toái to lớn, mà không phải là đi giải quyết những nguy cơ nhỏ như hạt vừng này.

Bất quá nàng nhìn ra được, Thạch Vũ rất là kích động, tựa hồ muốn nói nhiều hơn với Bạch Tiểu Thăng một chút.

- Được!

Bạch Tiểu Thăng cơ hồ không một chút do dự, liền đáp ứng với Thạch Vũ.

- Vi Vi, em đi họp trước đi. Anh sẽ tới sau!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lâm Vi Vi.

- Vâng!

Lâm Vi Vi không có ý khuyên bảo, chỉ gật đầu trả lời.

Thang máy một đường đi tiếp, đưa Lâm Vi Vi lên tầng trên.

Bạch Tiểu Thăng lại cùng với Thạch Vũ đi một thang máy khác, đi tới khu làm việc của phòng truyền thông.

Rời khỏi thang máy, Lâm Vi Vi một mình tiến về khu vực hội nghị.

Sau một năm, hôm nay công ty biến động khắp nơi, ngay cả bàn lễ tân tiếp đãi khách ngày xưa cũng bị bỏ đi.

Lâm Vi Vi nhìn lấy vị trí đã từng công tác, tâm trí tràn đầy cảm thán.

Vừa đi được mấy chục mét, thì gặp mặt một đám người đang vội vàng đi tới.

Dẫn đầu là Cao Đại Chí.

- Trợ lý Lâm!

Thời khắc nhìn thấy rõ Lâm Vi Vi, Cao Đại Chí nhịn không được mà phát ra một tiếng kinh hô. Hắn cũng là vô cùng giật mình.

- Cao Tổng!

Lâm Vi Vi cười một tiếng:

- Là tôi! Ngài đây là muốn đi đâu thế?

- Tôi đi đón người của Bộ sự vụ tới…

Cao Đại Chí nhịn không được nói, sau đó lại dừng lại, ánh mắt chấn kinh:

- Sẽ không phải chính là…

- Chính là tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận